Chàng chưa bao giờ tưởng được Đường Gia Bảo Phố cũng có nữ nhân lý thú khả ái như vậy.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nữ nhân có đôi mắt giống như chuông tuổi tác tuy nhỏ hơn, cũng không còn nhỏ gì, nhìn lại như là một tiểu cô nương, một tiểu cô nương ai ai nhìn thấy cũng không nhịn được muốn ôm sát vào lòng.
Vị cô nãi nãi lại càng khả ái hơn.
Bà ta tuy không thể coi là quá đẹp, nhưng bà ta lanh lợi thẳng thắng, sáng suốt minh mẫn, sạch sẽ, giống như một trái lê mới vừa hái xuống.
Hơn nữa bọn họ rất rành nói "khéo", tịnh không làm cho Đường Khuyết khó chịu.
Bọn họ rất mau mắn lên kiệu, kiệu rất mau mắn đi khỏi.
Đường Khuyết cuối cùng đã thở phào, lại thở dài:
- Ngươi có biết vị cô nãi nãi đó là ai không ?
Vô Kỵ đáp:
- Không biết.
Đường Khuyết nói:
- Bà ta là khắc tinh của ta.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi sợ bà ta ?
Đường Khuyết đáp:
- Không những ta sợ bà ta, người trong Đường Gia Bảo Phố không sợ bà ta đại khái không có ai hết.
Vô Kỵ hỏi:
- Bà ta nhìn có vẻ không đáng sợ gì mấy, các ngươi tại sao lại sợ bà ta ?
Đường Khuyết đáp:
- Bà ta là người Lão Tổ Tôn của bọn ta thích nhất, tuổi tác tuy không lớn, thân phận lại cực lớn, tính ra bà ta vẫn là cô cô của ta, bà ta trời sinh thích quản lý sự chuyện, chuyện gì bà ta cũng muốn lo, người nào bà ta cũng không ưa, nếu quả có người làm phật lòng bà ta, Lão Tổ Tôn sẽ nổi giận.
Hắn lại thở dài, cười khổ:
- Ngươi như vậy ngươi có sợ không chứ ?
Vô Kỵ đáp:
- Sợ.
Đường Khuyết nói:
- May là bà ta đã cưới chồng rồi.
Vô Kỵ hỏi:
- Người đáng sợ như vậy, có ai dám cưới bà ta ?
Đường Khuyết đáp:
- Vốn không có ai, hiện tại cuối cùng đã có một người.
Vô Kỵ hỏi:
- Ai ?
Đường Khuyết đáp:
- Ta không thể nói.
Vô Kỵ thốt:
- Hôm nay khí trời thật không tệ.
Đường Khuyết hỏi:
- Bọn ta đang nói về chuyện cưới chồng của cô nãi nãi, ngươi tại sao lại thình lình nói về khí hậu ?
Vô Kỵ đáp:
- Bởi vì chuyện cưới chồng của vị cô nãi nãi đó ngươi không thể nói ra.
Đường Khuyết hỏi:
- Ngươi có muốn biết không ?
Vô Kỵ đáp:
- Ta muốn.
Đường Khuyết nói:
- Vậy ngươi nên bức ta nói ra.
Vô Kỵ hỏi:
- Ta làm sao bức được ?
Đường Khuyết đáp:
- Nếu quả ngươi cảnh cáo ta, nếu ta không nói ra, ngươi sẽ không kết giao bằng hữu với ta, ta sẽ nói ra.
Vô Kỵ thốt:
- Nếu ngươi không nói, ta sẽ không kết giao bằng hữu với ngươi.
Đường Khuyết nói:
- Ta nói.
Vô Kỵ hỏi:
- Ai dám cưới bà ta ?
Đường Khuyết đáp:
- Thượng Quan Nhẫn.
Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn, Thượng Quan Nhẫn.
Vô Kỵ đã khắc sâu cái tên đó trong tâm, dùng một lưỡi đao mang tên "thù hận" mà khắc, vừa khắc, vừa rơi lệ, vừa ứa máu, nhưng hiện tại chàng nghe cái tên đó lại không có tới một chút phản ứng, vô luận là bất cứ người nào cũng tuyệt đối không nhìn ra chàng và cái tên "Thượng Quan Nhẫn" có chút quan hệ gì.
Đường Khuyết hỏi:
- Ngươi có biết Thượng Quan Nhẫn không ?
Vô Kỵ đáp:
- Ta biết.
Đường Khuyết hỏi:
- Ngươi biết thật sao ?
Vô Kỵ đáp:
- Lão ta là một trong tam đại đầu não của Đại Phong Đường, lão đã giết bằng hữu tốt nhất của lão là Triệu Giản, đem đầu Triệu Giản dâng cho Lôi Chấn Thiên, đối đầu của Đại Phong Đường.
Chàng không ngờ còn cười cười:
- Ta tuy rất ít khi đi lại trên giang hồ, chuyện đó ta có nghe người ta kể.
Đường Khuyết hỏi:
- Ngươi nghe ai kể ?
Vô Kỵ đáp:
- Đường Ngọc có nói tới.
Đường Khuyết thở dài:
- Ta bây giờ mới biết Đường Ngọc đối với ngươi thật không tệ, không ngờ cả chuyện đó cũng chịu kể cho ngươi nghe.
Vô Kỵ nói:
- Ta bây giờ mới biết ngươi đối với ta thật không tệ, không ngờ cả chuyện này cũng chịu kể cho ta nghe.
Đường Khuyết cười.
Vô Kỵ cũng cười.
Đường Khuyết hỏi:
- Ngươi có biết Đường Gia Bảo Phố ngoại trừ bà ta ra còn có một tiểu nãi nãi không ?
Vô Kỵ đáp:
- Không biết.
Đường Khuyết nói:
- Tiểu nãi nãi hồi nãy cũng thích quản sự như vậy, cũng là khắc tinh của ta.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi tại sao lại sợ ả ?
Đường Khuyết đáp:
- Bởi vì ả là muội muội của ta.
Chương trước | Chương sau