XtGem Forum catalog
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 16 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 7 - Hổ sơn hành

↓↓

Thân người y cao to, đầu tóc hoa râm, sắc mặt đỏ hồng, nhìn bề ngoài đường đường khí phách, quần áo cũng cực kỳ vừa hợp, hạng người vô luận là ai gặp cũng đều rất tín nhiệm.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nếu quả mình có tiền, mình nhất định cũng sẽ đem tiền gởi vào tiền trang của y.


Nhưng lúc Vô Kỵ giới thiệu y với Phàn Vân Sơn và Đường Ngọc, sắc mặt y lại rất khó coi.


Vô Kỵ thốt:


- Bọn họ đều là hảo bằng hữu của ta.


Thần Tài nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi:


- Ta có phải có nói qua, ngoại trừ ngươi ra, ta không muốn gặp người khác ?


Vô Kỵ đáp:


- Phải.


Thần Tài thốt:


- Bọn họ có phải là người không ? Nếu bọn họ là người, mời bọn họ đi.


Vô Kỵ ngây người. Chàng không tưởng nổi vị Thần Tài này không nể mặt chàng chút nào, may là Phàn Vân Sơn và Đường Ngọc đều rất thông hiểu, đều đã đang "cáo từ".


Vô Kỵ càng lúng túng, rất muốn nói vài câu để bọn họ thoải mái một chút.


Đường Ngọc nám chặt tay chàng, mỉm cười:


- Ngươi bất tất phải nói gì, bởi vì bọn ta là hảo bằng hữu.


Y thật là một hảo bằng hữu.


Y nắm tay Vô Kỵ rất chặt.


Vô Kỵ xem chừng cũng đã cảm thấy có gì không đúng, muốn đẩy tay y ra, đã có một sống tay chặt mạnh vào đại huyết quản nơi ót trái của chàng.


Đó đương nhiên là tay của Phàn Vân Sơn.


Lúc chàng té quỵ, nhìn thấy Thần Tài nộ hống bộc phát nhào về phía Đường Ngọc.


Nhưng chàng biết vô dụng.


Thần Tài tuyệt không phải là địch thủ của Đường Ngọc, cả một chiêu của Đường Ngọc cũng đỡ không nổi.


oo Lúc Vô Kỵ mở mắt lại được, Thần Tài quả nhiên đã bị người ta dùng dây thừng trói chặt. Chính chàng đương nhiên cũng đã bị trói, hơn nữa còn bị điểm huyệt.


Phàn Vân Sơn đã điểm huyệt chàng.


Nhìn thấy chàng mở mắt, Thần Tài cười lạnh:


- Hai vị hảo bằng hữu của ngươi quả thật là hảo bằng hữu.


Vô Kỵ thở dài:


- Chỉ bất quá ngươi hồi nãy căn bản bất tất phải mời bọn họ đi ra ngoài.


Thần Tài hỏi:


- Sao vậy ?


Vô Kỵ đáp:


- Bởi vì bọn chúng căn bản không phải là người.


Đường Ngọc cười, cười lớn.


Y cười thật rất khoái trá:


- Ta là người, đáng tiếc ngươi vĩnh viễn không tưởng được ta là ai.


Vô Kỵ "ồ" lên một tiếng.


Đường Ngọc chỉ vào mũi mình:


- Ta là Đường Ngọc, là Đường Ngọc mà ngươi hận không bóp cổ đến chết được.


Vô Kỵ không nói gì.


Đến nước này, chàng còn có gì để nói ?


Hiện tại Đường Ngọc cuối cùng đã nhìn thấy biểu tình trên mặt chàng, cả một chút biểu tình cũng không có.


Đường Ngọc thốt:


- Ta vốn tịnh không nhất định phải giết ngươi, ta cũng biết người sống nhất định hữu dụng hơn người chết.


Vô Kỵ hỏi:


- Hiện tại vì sao ngươi lại cải biến chủ ý ?


Đường Ngọc đáp:


- Bởi vì có một người nói với ta nhất định không thể không giết ngươi.


Vô Kỵ hỏi:


- Ai nói với ngươi ?


Đường Ngọc đáp:


- Chính ngươi.


Y cười càng khoái trá:


- Chính ngươi dạy ta, nếu quả muốn đối phó một người rất nguy hiểm, tuyệt không thể cho hắn cơ hội phản kích, con người ngươi là một người rất nguy hiểm, con người ta lại rất nghe lời.


Vô Kỵ hỏi:


- Ngươi tại sao còn chưa động thủ ?


Đường Ngọc đáp:


- Bởi vì ta không muốn ngươi thành con quỷ hồ đồ, bọn ta dù sao cũng là bằng hữu.


Một con chuột đã bị y chụp bắt, y tại sao phải nuốt vào bụng liền ?


Mèo bắt chuột vốn không nhất định là vì đói, mà là vì thứ lạc thú đó.


Y đang hưởng thụ thứ lạc thú đó:


- Vốn không chừng có người đến cứu ngươi, chỉ tiếc ngươi lại khơi khơi muốn soát đi rà lại ba lần, ngoại trừ vị Thần Tài kia ra, tuyệt không cho phép ai khác đến.


Phàn Vân Sơn thốt:


- Không phải y rà soát, mà là ra lệnh cho ta làm, cho dù cha ta đến cũng không thể cho vào.


Lão cố ý thở dài, lại nói:


- Xảo hợp sao ta cũng là người rất nghe lời.


Đường Ngọc cũng thở dài:


- Đại Phong Đường có người như ngươi thật là vận khí của bọn họ.


Y nhìn Vô Kỵ:


- Nhưng không cần biết ra sao, ngươi luôn luôn đối với ta không tệ, hậu sự của ngươi ta nhất định sẽ kêu Phàn Vân Sơn lo chu đáo, trước khi ngươi lâm tử còn muốn gì, chỉ cần nói với ta, ta không chừng cũng có thể đáp ứng.


Vô Kỵ trầm mặc, chợt thốt:


- Ta chỉ có một chuyện muốn hỏi ngươi.


Đường Ngọc hỏi:


- Chuyện gì ?


Vô Kỵ từ từ hỏi:


- Thượng Quan Nhẫn có phải đang ở Đường Gia Bảo Phố ?


Đường Ngọc đáp:


- Phải.


Y trả lời không chút do dự, bởi vì Vô Kỵ đã là người đang chờ chết.


Trước mặt của một người đang chờ chết, chuyện gì cũng bất tất phải đắn đo che giấu.


Đường Ngọc thốt:


- Thượng Quan Nhẫn không những ở Đường gia, mà còn rất mau chóng biến thành người của Đường gia.


Vô Kỵ hỏi:


- Sao vậy ?


Đường Ngọc đáp:


- Bởi vì lão sắp cưới người của Đường gia, làm rể Đường gia.


Vô Kỵ hỏi:


- Bọn ngươi tại sao lại muốn chiêu nạp lão làm rể ?


Đường Ngọc đáp:


- Lão là người rất hữu dụng, chỉ có lão mới có thể dẫn đường cho bọn ta.


Vô Kỵ hỏi:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Thương yêu gửi mẹ

Thương yêu gửi mẹ

Gửi mẹ yêu thương! Mái tóc ấy vì con nên bạc trắng Khuôn mặt ấy vì con nên hốc

24-06-2016
Ràng buộc êm ái

Ràng buộc êm ái

Tôi không nhớ, chỉ biết là lần đầu tiên sau khi xách va li về sống chung với tôi,

29-06-2016
Một lần ra phố

Một lần ra phố

Thế nhưng giờ đây dù đã hết sức cảnh giác, hắn bỗng hoảng hồn khi lần tìm mãi

29-06-2016
Tường vi khô

Tường vi khô

Và tôi bắt đầu hiểu ra cái cảm giác của Chi ngày hôm ấy, cái cảm giác ép mình tin

24-06-2016
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Hóa đơn

Hóa đơn

Ngày kia Peter nghĩ : mình cũng viết một hóa đơn gửi cho mẹ, trong đó viết rõ những

01-07-2016