Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 48 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 7 - Hổ sơn hành

↓↓

Vô Kỵ cười:

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Nguyên lai người thông minh cũng có thể bị lừa.


Đinh Khí nói:


- Hơn nữa phải dùng thứ vở tuồng dở hơi này mới lừa được, có lúc càng dở hơi, trá i lại, càng tốt.


Đó kỳ thật tuyệt không phải là tuồng kịch dở hơi.


Đó là một kế hoạch hoàn chỉnh, phức tạp, chu mật, tinh xảo.


Cho dù là người tuyệt đỉnh thông minh như Đường Ngọc cũng phải nghĩ ngợi rất lâu mới có thể nghĩ ra những xảo diệu trong đó.


Nhưng y không ngờ còn có thể bảo trì vẻ trấn tĩnh.


Đó không những là vì y trời sinh có tính nhẫn nại, cũng là vì y còn có một sát thủ cuối cùng còn chưa xuất hiện.


Trên hầu bao của y còn có hai mũi ám khí y tuyệt đối có lòng tin.


Y tin rằng vô luận dưới bất kỳ tình huống nào, chỉ cần sử dụng thứ ám khí đó, lập tức có thể chuyển đổi cục thế, chuyển bại thành thắng, vô luận bất cứ một ai đụng phải thứ ám khí đó của y đều sẽ biến thành phân thân toái cốt, chết không chỗ chôn thân !


Y tuyệt đối tin chắc.


Bất kỳ một ai dưới tình huống như vầy cũng có thể có phản ứng hoang mang, phẫn nộ, sợ hãi, khinh miệt, biện bạch, tranh luận, cầu xin, mỉa mai, xung động.


Những phản ứng đó y hoàn toàn không có.


Bởi vì y không có phản ứng, cho nên người ta vĩnh viễn không đoán được trong tâm y đang nghĩ gì, muốn làm gì.


Đó mới là một đối thủ đáng sợ, nhưng Vô Kỵ lại quyết tâm phải triệt hạ hủy diệt y.


Vô Kỵ nhìn y, mỉm cười:


- Có lẽ ngươi đã nghĩ trong tuồng kịch của bọn ta chỉ có một điểm là quan trọng nhất.


Đường Ngọc không ngờ lại cười cười:


- Ngươi cứ nói, ta còn đang nghe đây.


Vô Kỵ thốt:


- Kỳ thật ta đã sớm biết ngươi là Đường Ngọc !


- Ồ ?


Vô Kỵ thốt:


- Lúc ngươi đánh gục Hồ Bả Tử, ta đã bắt đầu hoài nghi, chỉ bất quá lúc đó ta còn chưa thể xác định nắm chắc được.


Võ công của Hồ Bả Tử tịnh không tệ, ngươi vừa xuất thủ đã đánh gục được gã liền, chỉ là vì gã nhận ra ngươi là Đường Ngọc. Gã có nằm mộng cũng không tưởng được Đường Ngọc sẽ giết gã.


Ngươi bán đứng Hồ Bả Tử, dẫn đứa bé đi, chỉ là vì ngươi muốn ta tin ngươi tuyệt đối không phải là người của Đường gia.


Ngươi muốn kết giao bằng hữu với ta chỉ là vì ngươi muốn tìm cơ hội giết ta.


Ngươi nói ngươi đến Hòa Phong Sơn Trang là vì đi trốn tránh kẻ thù, chỉ bất quá là đang che giấu mục đích chân chính của ngươi.


Vô Kỵ thốt:


- Kế hoạch đó vốn quả thật rất xảo diệu, chỉ tiếc còn có một lỗ hổng lớn.


- Ồ ?


Vô Kỵ thốt:


- Ngươi có thể nghĩ đến đem đứa bé đi, quả thật rất kỳ diệu, trốn tránh kẻ thù cũng là một cách bịt miệng rất tốt, chỉ tiếc ngươi quên rằng nói láo nhất định sẽ bị vạch trần.


Chàng thở dài, lại nói tiếp:


- Một người muốn làm đại sự, không nên nói láo những chuyện nhỏ lặt vặt bề mặt, kỳ thật ngươi căn bản không cần đem đứa bé đi, ta vẫn có thể kết giao bằng hữu với ngươi, ngươi đến tìm ta cũng căn bản bất tất phải nói là vì trốn tránh kẻ thù, đáng tiếc ngươi khơi khơi muốn làm chuyện thông minh, trái lại lại lộng xảo vượt trội hơn cả chính mình.


Đường Ngọc trầm mặc, qua một hồi rất lâu, không ngờ cũng thở dài:


- Một người muốn làm đại sự, không nên nói láo những chuyện nhỏ lặt vặt bề mặt, câu nói đó ta nhất định sẽ ghi nhớ.


Y chợt phát hiện mình thật đã đánh giá thấp Triệu Vô Kỵ.


Những lúc đó y luôn nghĩ những chuyện đó không những không quan trọng lắm, hơn nữa cũng hoàn toàn không quan trọng đối với Triệu Vô Kỵ.


Y thật không tưởng được Triệu Vô Kỵ không ngờ cả mấy chuyện đó cũng đi điều tra truy cứu.


Nơi đây còn là địa bàn của Đại Phong Đường, môn hạ của Đại Phong Đường hạng người nào cũng có, muốn điều tra thứ chuyện đó đương nhiên không khó.


Vô Kỵ thốt:


- Nếu quả mình muốn biết một người có phải đang lừa gạt mình hay không, nhất định phải từ những chỗ quan hệ nhỏ nhặt không trọng yếu mà điều tra mới có thể tra ra chân tướng.


Bởi vì chỗ liên quan trọng yếu người ta nhất định sẽ che giấu rất chu mật, cho đến khi chắc chắn mình tuyệt đối điều tra không ra mới bắt đầu hành động.


Một đóm lửa nhỏ có thể thiêu rụi cả thảo nguyên, con đê dài trăm dặm thông thường chỉ cần vỡ khuyết một chỗ là đổ sụp.


Vô luận sơ xuất nhỏ cỡ nào đi nữa, đều có thể tạo thành sai lầm trí mệnh.


Vô Kỵ thốt:


- Sau khi ta khám phá ra ngươi nói láo, nguyên lai cũng chưa thể đoán định ngươi là Đường Ngọc, đáng tiếc ...


Đáng tiếc là Đường Ngọc lại giả gái, giả đến mức còn giống nữ nhân hơn cả nữ nhân thật.


Chỉ có người luyện qua "Âm Kính" mới có thể giả gái như thật như vậy, bởi vì những đặc trưng của nam tính của y đã dần dần biến mất.


Đường Ngọc nhịn không được hỏi:


- Ngươi làm sao biết ta luyện Âm Kính ?


Vô Kỵ đáp:


- Bởi vì ngươi đã từng dùng Âm Kính giết chết Kiều Ổn.


Chàng điềm đạm nói tiếp:


- Cộng bao nhiêu chuyện đó lại, ta nếu còn chưa biết ngươi là Đường Ngọc, ta thật là một ngốc tử.


Miếu Thần Tài cũ kỷ, ẩm thấp tối tăm, thậm chí còn có một mùi hôi làm cho người ta muốn mửa.


Nhưng năm người bọn họ ai ai cũng không chú ý đến những thứ đó.


Đường Ngọc xem ra vẫn rất trấn tĩnh, lại hỏi:


- Ngươi đã biết ta là Đường Ngọc, tại sao không tiên hạ thủ vi cường, tìm cơ hội giết ta ?


Vô Kỵ đáp:


- Bởi vì ngươi còn hữu dụng.


Đường Ngọc hỏi:


- Ngươi muốn lợi dụng ta tra ra gian tế ở đây là ai ?


Vô Kỵ đáp:


- Ta còn muốn lợi dụng ngươi, tìm ra hết những người Đường gia tiềm phục ở đây.


Hiện tại chàng đã từ Đường Ngọc mà tìm ra Tiểu Bối Tử, lão Vương mập, gã bán quýt, tên chạy bàn ở tiệm Vũ Di Xuân.


Từ những người đó, chàng nhất định còn có thể tìm ra những người còn lại.


Vô Kỵ thốt:


- Bọn ta đã sớm nghi ngờ Phàn Vân Sơn, nhưng bọn ta không thể xác định được.


Cho nên chàng và Đinh Khí an bài cái bẫy này.


Vô Kỵ thốt:


- Gian tế chân chính không thể muốn giết ngươi diệt khẩu, bởi vì chỉ có gian tế chân chính mới biết thân phận và bí mật của nguơi.


Chàng cũng tính đúng bọn chúng nhất định thừa cơ giết đi người không phải là gian tế, mới đem tội danh gian tế đổ lên mình người đó, để cho gian tế thật sự tiêu dao pháp ngoại.


Cho nên chàng đã an bài "cái chết" của Đinh Khí, hơn nữa nhất định bắt Đường Ngọc tin Đinh Khí thật đã chết.


Vô Kỵ thốt:


- Cho nên ngoài một chiêu chặt vào ót của gã ra, ta còn phải tặng thêm một đao.


Không những "đao" đó đã an bài từ trước, trên hông Đinh Khí đương nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn.


Vô Kỵ thốt:


- Nhưng nếu đi xem cho kỹ, nhất định sẽ nhìn ra chỗ hở.


Đường Ngọc nói:


- Cho nên lúc đó ngươi muốn dẫn ta đi cho mau.


Vô Kỵ thốt:


- Ta biết ngươi đối với Thần Tài càng có hứng thú, nhất định sẽ theo ta đi.


Chàng giao Đinh Khí lại cho Phàn Vân Sơn, bởi vì Đinh Khí tuyệt đối có thể chế trụ Phàn Vân Sơn.


Vô Kỵ thốt:


- Ta còn có một chuyện khác giao cho Đinh Khí làm, chuyện đó cũng là chuyện quan hệ rất trọng đại.


Đường Ngọc hỏi:


- Chuyện gì ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Cô nàng tuổi 24

Cô nàng tuổi 24

Trong dòng người tấp nập trên phố, người ta vẫn dễ dàng nhận ra và bị thu hút bởi

24-06-2016
Xin hãy tha lỗi cho em

Xin hãy tha lỗi cho em

Mạnh nghe được hết câu chuyện giữa mẹ và Lan. Nghe những lời Lan nói, Mạnh cảm

23-06-2016
Cô dâu

Cô dâu

  Vốn dĩ cô luôn có đức tính thẫn thờ. Bởi cái nắm tay, cái nháy mắt của anh

27-06-2016
Tên trộm và bà mẹ

Tên trộm và bà mẹ

Có một đứa trẻ từ nhỏ đã thích ăn trộm. Một hôm, nó đi học về, trong cặp có

24-06-2016
Búp bê lật đật

Búp bê lật đật

Phải cho nó biết tự vươn vai đứng dậy trước những khó khăn thách thức thì sau này

24-06-2016

The Soda Pop