Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 36 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 7 - Hổ sơn hành

↓↓

- Đáng tiếc.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đinh Khí hỏi:


- Đáng tiếc cái gì ?


Đường Ngọc đáp:


- Hiện tại ngươi xem ra không khác gì một mục tiêu sống, nếu quả Đường gia thật có người ở đây, cho dù là đứa bé ba tuổi cũng có thể đánh lủng bảy tám lỗ trên người ngươi.


Y lại thở dài:


- Đáng tiếc trên người ta không có ám khí như vậy, ta căn bản không phải là người của Đường gia.


Đinh Khí đã biến sắc, giống như một con dê bất chợt phát hiện mình đã lọt vào hang cọp, không những khẩn trương, mà còn kinh hoảng.


Gã muốn bạt kiếm.


Tay gã vừa nắm vào cán kiếm, thiết chưởng của Vô Kỵ đã chặt thẳng vào đại huyết quản nơi ót trái của gã, thủ pháp cũng thần tốc chuẩn xác như lúc gã đánh gục Phàn Vân Sơn hồi nãy.


Chỗ khác biệt duy nhất là Vô Kỵ có hai cánh tay, trên tay kia còn có đao, đoản đao.


Lưỡi đao ba tấc sáu phân đã hoàn toàn đâm ngập vào hông Đinh Khí.


Cán đao còn lòi ngoài hông Đinh Khí, ở ngay bộ vị tuyệt đối trí mệnh, lưỡi đao đâm lút không còn thấy.


Đường Ngọc ngẩng đầu nhìn Triệu Vô Kỵ, y thật không tưởng được Triệu Vô Kỵ xuất thủ ngoan độc như vậy.


Y thấy chàng không giống người ngoan độc như vậy.


Một đòn sau ót là đủ rồi, tại sao còn phải thêm một đao ?


Triệu Vô Kỵ chợt thốt:


- Ta vốn không muốn giết gã.


Chàng hiển nhiên đã nhìn thấy trong lòng Đường Ngọc đang nghĩ gì:


- Ta cũng biết nên để gã sống để khai báo.


Đường Ngọc hỏi:


- Tại tại sao lại giết gã ?


Vô Kỵ đáp:


- Bởi vì con người đó quá nguy hiểm.


Điểm đó Đường Ngọc cũng đồng ý.


Vô Kỵ thốt:


- Muốn đối phó thứ người đó, tuyệt không thể cấp cho gã cơ hội phản kích.


Đường Ngọc nói:


- Bởi vì gã cũng tuyệt không thể cho ngươi cơ hội phản kích.


Vô Kỵ thốt:


- Nếu quả gã có hai tay, gã nhất định cũng sẽ bồi cho Phàn Vân Sơn thêm một đao.


May là Đinh Khí chỉ có một tay.


Ngực Phàn Vân Sơn phảng phất có vẻ còn nhấp nhô, phảng phất có vẻ còn thở, lại không biết tim lão có thật còn đập hay không.


Vô Kỵ cúi người xuống, áp tai trên ngực lão, hy vọng còn có thể nghe tiếng tim lão đập.


Đường Ngọc đang nhìn Vô Kỵ.


Lưng Vô Kỵ quay về phía y, khoảng cách không tới ba thước.


Đây mới thật là mục tiêu tốt nhất, cả đứa bé ba tuổi cũng không thể đánh hụt được.


Tay Đường Ngọc thò vào tay áo.


Hiện tại y đang vận nam trang, đương nhiên không thể đeo kim thoa trên đầu.


Y giấu mũi kim thoa đó trong tay áo.


Tay y thò vào, cầm lấy kim thoa, chỉ cần ngón tay y bóp nhẹ, sáp trong đầu kim thoa sẽ chảy ra, bảo vệ tay y, y có thể bẻ kim thoa, trong tay y lập tức có một nhúm độc xa, Ngũ Độc Đoạn Hồn Sa uy trấn thiên hạ của Đường gia.


Chỉ cần y quăng độc sa đó ra, cho dù y có nhắm mắt mà quăng ra đi nữa, Vô Kỵ nhất định phải chết.


May là độc sa đó y tịnh không quăng ra, bởi vì y còn chưa quên Thần Tài.


Hiện tại trong tâm tưởng y, con dê lớn nhất đã không còn là Triệu Vô Kỵ, mà là Thần Tài.


Chỉ có Triệu Vô Kỵ mới có thể đưa con dê đó vào miệng cọp của y.


Thần Tài còn chưa đến, chàng làm sao chết được ?


Tay Đường Ngọc lại chầm chậm rút ra khỏi tay áo, Thần Tài sắp đến rồi, Triệu Vô Kỵ đã nằm lọt trong lòng bàn tay của y.


Y không vội chút nào, chỉ bất quá cảm thấy có một thứ khát vọng và xung động kỳ dị, giống như một quả phụ ham muốn khát vọng được nam nhân ôm ấp.


Tim Phàn Vân Sơn còn đập, vốn đập rất chậm, rất yếu, hiện tại đã dần dần khôi phục lại như thường.


Lão thậm chí đã có thể đứng dậy.


Thoáng nhìn thấy Đinh Khí, lão tỏ lộ vẻ bi thương, ảm đạm thốt:


- Gã là người thông minh, chỉ tiếc quá thông minh, nếu gã khờ một chút, có lẽ không rơi vào định mệnh như vầy.


Câu nói đó rất có triết lý, Vô Kỵ lại không muốn thảo luận triết học nhân sinh với lão.


Vô Kỵ thốt:


- Gã là gian tế.


Phàn Vân Sơn nói:


- Ta biết.


Vô Kỵ thốt:


- Gã muốn giết ông, nếu quả gã còn sống, không thể không giết ông.


Phàn Vân Sơn nói:


- Ta biết.


Vô Kỵ thốt:


- Nhưng gã đã chết.


Phàn Vân Sơn nói:


- Gã đã chết, không cần biết lúc sinh tiền gã có làm bậy gì đi nữa, đều có thể xóa rửa hết, ta nhất định sẽ lo hậu sự cho gã thật chu đáo.


Vô Kỵ mỉm cười, vỗ vai lão:


- Ông có nhớ tối hôm nay bọn ta còn có ước hội không ?


Phàn Vân Sơn đáp:


- Ta không thể quên.


Vô Kỵ hỏi:


- Có nhớ người hẹn với bọn ta là ai không ?


Phàn Vân Sơn đáp:


- Thần Tài !


Vô Kỵ thốt:


- Hành tung của y luôn luôn không chịu để quá nhiều người biết, lần này rất có thể cũng đến một mình.


Phàn Vân Sơn nói:


- Ta hiểu.


Vô Kỵ thốt:


- Cho nên an toàn của y, bọn ta nhất định phải phụ trách.


Phàn Vân Sơn nói:


- Ta nhất định sẽ tận lực điều động hảo thủ trong các huynh đệ của bổn môn bảo vệ y, nhưng ...


Vô Kỵ hỏi:


- Nhưng ông còn chưa biết bọn ta hẹn gặp mặt chỗ nào ?


Phàn Vân Sơn đáp:


- Phải.


Vô Kỵ thốt:


- Kỳ thật ông đáng lẽ nên nghĩ ra.


Chàng cười cười, lại hỏi:


- Thần Tài thông thường ở đâu ?


Phàn Vân Sơn lập tức minh bạch:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Học trò đầu tiên

Học trò đầu tiên

Vào đại học được 2 tháng tôi tình nguyện dạy kèm tiếng Anh cho 4 học sinh lớp 6 ở

24-06-2016
Chông chênh

Chông chênh

Người đàn bà bạc phần. Anh mất cách nay hai tuần, bỏ chị và thằng Cu chưa đầy 6

23-06-2016
Guitar màu tím

Guitar màu tím

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Người ta nói,

27-06-2016
Câu chuyện bó tên

Câu chuyện bó tên

Có một người cha trước khi chết gọi ba người con trai đến bên giường, đưa cho họ

24-06-2016
Hôn nhân "sorry"

Hôn nhân "sorry"

Cô vợ không nhìn thấy ông chồng hay thanh minh xin lỗi của mình. Cô không thấy chàng trai

01-07-2016

Duck hunt