Polaroid
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 119 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 7 - Hổ sơn hành

↓↓

Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao những "hữu đạo chi sĩ" mạo hiểm đi luyện đan.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cho nên Đường Khuyết nghĩ:


nếu quả bọn ta có thể cung cấp cho Phàn Vân Sơn một chút bí quyết và linh dược để luyện đan, đem vài cô gái lúc nào cũng có thể giúp lão tản nhiệt dâng cho lão, hơn nữa còn bảo đảm nhất định sẽ giáo huấn Đinh Khí cho lão, lão nhất định chuyện gì cũng chịu làm.


Kết quả sau đó quả nhiên chứng minh lối nhìn của hắn hoàn toàn chính xác.


Nhãn quang nhìn người của Đường Khuyết quả thật có chỗ độc đáo, điểm đó Đường Ngọc cũng không thể không bội phục.


Đường Ngọc cũng đã nhìn thấy Đinh Khí.


Đinh Khí có thể coi là một gã trẻ tuổi rất đẹp trai, chỉ tiếc quá "tùy tiện" một chút.


Đang ngày tháng tư, trên người gã không ngờ lại khoác áo vải mùa hè, tay áo bên phải trống rỗng giắt vào thắt lưa vải bố xanh, đầu tóc bù xù hiển nhiên cũng đã mấy ngày chưa chải.


Gã thậm chí còn giắt thanh kiếm gãy bên hông, cả vỏ kiếm cũng không xứng hợp với thanh kiếm.


Phàn Vân Sơn luôn luôn kén lựa quần áo, đối với bộ dạng của gã đương nhiên nhìn không thuận mắt chút nào.


Một khi vừa nhìn thấy gã, Phàn Vân Sơn liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.


Bốn lạng thịt bò, bốn lạng gà nướng đã chặt xong, gói trong bao giấy dầu.


Đường Ngọc dùng tả thủ cầm "trần bì" và gà nướng, hữu thủ cầm "đương quy" và thịt bò, bước dài trên đường, quẹo về phía trái.


Y tin rằng Phàn Vân Sơn nhất định đã nhận được tin tức mà y sai Tiểu Bối Tử đưa qua.


Vì để tránh bị hiềm nghi, y một mực ở trong phòng với Triệu Vô Kỵ, chỉ bất quá canh sóc Tiểu Bối Tử quét dọn gian khách phòng, giám đốc Tiểu Bối Tử làm xong xuôi rồi mới đi ra.


Triệu Vô Kỵ nhất định tuyệt không thể tưởng được Tiểu Bối Tử cũng đã bị bọn họ mua chuộc từ trước.


Chỉ cần một người đối với sinh hoạt cảm thấy không thỏa mãn, mình tất có cơ hội mua chuộc người đó.


Đó là lý luận của Đường Khuyết.


Đường Ngọc phát giác lý luận của Đường Khuyết luôn luôn rất có đạo lý.


Khóm cây dâu tằm đã thấp thoáng đằng trước.


Đường Ngọc tin rằng Phàn Vân Sơn đương nhiên tuyệt không nghĩ đến giết y "diệt khẩu", nhưng bọn họ cũng tuyệt không thể xuất thủ trước đối phó Đinh Khí.


Triệu Vô Kỵ đương nhiên sẽ ở trong bóng tối giám thị bọn họ.


Cho nên hiện tại vấn đề duy nhất của bọn họ là phải làm sao mới có thể khiến cho Đinh Khí xuất thủ đối phó y !


Chỉ cần Đinh Khí vừa xuất thủ, gã đã thành gian tế, tùy tiện gã có làm sao để phủ nhận cũng đều vô dụng.


Cho dù bọn họ không giết gã, Triệu Vô Kỵ cũng tuyệt không tha gã.


Đường Ngọc mỉm cười.


Y đã nắm chìa khóa bắt Đinh Khí xuất thủ.


Vì để bảo hộ "con người quan trọng phi thường" như y, Đinh Khí và Phàn Vân Sơn đều phải đi với y.


Đinh Khí không phải là gian tế.


Đinh Khí đương nhiên đã bắt đầu hoài nghi Phàn Vân Sơn.


Nếu quả giữa "con người quan trọng phi thường" và Phàn Vân Sơn đã có câu kết, cái danh tánh người đó giao cho Triệu Vô Kỵ đương nhiên không thể là tên của gian tế thật.


Nếu quả cái danh tánh người đó giao ra là Đinh Khí, Đinh Khí cũng không còn cách biện bạch.


Đinh Khí đương nhiên cũng đã nghĩ đến điểm đó, cho nên gã chỉ cần phát giác tình huống giữa "con người quan trọng phi thường" đó và Phàn Vân Sơn có điểm gì không đúng, nhất định sẽ xuất thủ.


Quan hệ đó xem ra tuy rất phức tạp, kỳ thật lại đơn giản chẳng khác gì "một cộng một bằng hai".


Cho nên Đường Ngọc chợt quay đầu lại, nhìn Phàn Vân Sơn cười cười, xem chừng là muốn lão yên tâm:


- Cái danh tánh ta giao cho Triệu Vô Kỵ tuyệt đối không phải là ngươi.


oo Khí trời tươi tắn, dương quang sáng lạn.


Đinh Khí có lẽ có rất nhiều căn bệnh không nhẹ mấy, mắt lại không bệnh chút nào, giữa khí trời như vầy, cả một con chim sẻ cách xa ngoài một dặm là trống hay là mái gã cũng có thể nhìn ra.


Cũng có thể gã là một con bò, nhưng kiểu cười của Đường Ngọc, gã không thể không nhìn thấy.


Gã quay đầu lại, thấy Phàn Vân Sơn cũng đang cười, gã không nhịn được hỏi:


- Ông biết người này ?


Phàn Vân Sơn lắc lắc đầu.


Đinh Khí thốt:


- Xem ra y hình như lại nhận ra ông.


Phàn Vân Sơn vẫn đang cười, tuy không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.


Lão tịnh không sợ bị Đinh Khí thấy được bí mật giữa bọn họ, lão vốn muốn dụ Đinh Khí xuất thủ.


Không tưởng được Đinh Khí xuất thủ còn mau hơn xa so với trong ý liệu của lão.


Nụ cười của lão còn chưa tan biến, chưởng lực của Đinh Khí đã chém vào đại huyết quản sau ót trái của lão.


Đường Ngọc vừa muốn thò tay trái treo "trần bì" và gà nướng lên cành cây, Phàn Vân Sơn đã ngã quỵ.


Y biết Đinh Khí sẽ xuất thủ, nhưng y cũng không tưởng nổi Phàn Vân Sơn có thể bị Đinh Khí đánh gục trong một chiêu.


Một chiêu đó không những thần tốc chuẩn xác, đáng sợ nhất là, trước khi xuất thủ, hoàn toàn không có tới một chút cảnh báo.


Đã quyết định công kích, gã tuyệt không do dự đắn đo, tuyệt không để đối phương có thời gian dự phòng chuẩn bị.


Đường Ngọc chợt phát giác mình trước đây đã luôn luôn đánh giá gã quá thấp, con người của gã quả thật nguy hiểm hơn trong tưởng tượng của người ta.


Đinh Khí không ngờ còn chưa phóng qua, vẫn đứng ở đằng xa, dùng đôi mắt như mắt ưng nhìn y chằm chằm.


Đường Ngọc từ từ treo "trần bì" và gà nướng lên cành cây rồi mới quay đầu lại:


- Ngươi là Độc Tí Thần Ưng ?


Đinh Khí đáp:


- Phải.


Đường Ngọc hỏi:


- Ngươi biết ta là ai ?


Đinh Khí đáp:


- Ta biết.


Đường Ngọc hỏi:


- Ngươi cũng biết ta có vật gì giao cho Triệu Vô Kỵ ?


Đinh Khí đáp:


- Ta biết.


Đường Ngọc hỏi:


- Ngươi không muốn ta giao cho hắn ?


Đinh Khí đáp:


- Ta không muốn.


Đường Ngọc hỏi:


- Ngươi muốn giết ta diệt khẩu ?


Đinh Khí tịnh không phủ nhận.


Đường Ngọc thở dài, đặt "đương quy" và thịt bò trên tay phải xuống đất:


- Vậy ngươi động thủ đi.


Đinh Khí hỏi:


- Ngươi tại sao lại không động thủ ?


Gã cười lạnh:


- Ngươi đã là người của Đường gia, tại sao còn chưa đem độc môn ám khí của các ngươi ra ?


Đường Ngọc đã minh bạch.


Đinh Khí không dám đến gần chỉ bất quá là vì gã sợ ám khí của y. Một "người đặc biệt quan trọng" từ Đường gia đến, trên mình đương nhiên có mang theo độc môn ám khí của Đường gia.


Đường Ngọc vốn là người của Đường gia, vốn có mang theo độc môn ám khí của Đường gia.


Nếu quả y phóng ám khí của y, cho dù có mười Đinh Khí cũng phải phân thân toái cốt, chết không chỗ chôn.


Chỉ tiếc y không thể lấy ra.


Bởi vì y đã nhìn thấy Triệu Vô Kỵ.


Triệu Vô Kỵ từ đằng sau một thân cây dâu tằm xuất hiện, hiện tại đã đến gần Đinh Khí.


Động tác của chàng tịnh không nhanh, lại cực kỳ cẩn thận, tuyệt không phát xuất ra một chút tiếng động khiến cho Đinh Khí cảnh giác.


Lực chú ý của Đinh Khí đã hoàn toàn tập trung trên người Đường Ngọc.


Đối diện với một người rất có thể đang mang theo độc môn ám khí của Đường gia, thiên hạ tuyệt không có bất cứ một ai dám sơ xuất.


Đường Ngọc chợt thở dài:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Một lần nữa lại yêu

Một lần nữa lại yêu

Tôi nói với Ly, khi lần đầu chúng tôi gặp nhau: "Dù thế nào tôi cũng sẽ đợi V, sẽ

29-06-2016
Tết xưa của mẹ

Tết xưa của mẹ

(khotruyenhay.gq) Mỗi lần Tết đến là mình lại nhớ mẹ, nhớ mẹ da diết. Vì mẹ là

30-06-2016
Cái nắm tay siết

Cái nắm tay siết

Đã một thời gian rất dài San không gặp lại Nam, nhưng tình yêu trong San có vẻ chưa bao

24-06-2016
Con đường có hoa mimosa

Con đường có hoa mimosa

Mấy cành mimosa nở vàng èo ọt, có lẽ nó cũng buồn khi em không tới. Em đang làm gì

25-06-2016