Snack's 1967
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 99 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 7 - Hổ sơn hành

↓↓

- Cho nên ta tin Phàn Vân Sơn và Đinh Khí tuyệt không lầm được.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đường Ngọc hỏi:


- Y đã có hẹn ước với ngươi, ngươi đáng lẽ đến đó đợi, tại sao lại kêu bọn chúng đi ?


Vô Kỵ đáp:


- Bởi vì y nói hôm nay trước khi mặt trời lặn y sẽ đến, lại không biết là lúc nào.


Đường Ngọc nói:


- Hành tung của ngươi rất bí mật, đương nhiên không thể ngồi bên đường cả ngày khoanh tay chờ đợi, cho nên chỉ còn nước kêu bọn chúng đi.


Vô Kỵ đáp:


- Không sai.


Đường Ngọc hỏi:


- Vật y mang đến cho ngươi là gì ?


Vô Kỵ đáp:


- Là tên một người.


Đường Ngọc hỏi:


- Là tên của gian tế ?


Vô Kỵ đáp:


- Không sai.


Đường Ngọc nói:


- Cho đến bây giờ, ngươi còn chưa biết cái tên đó là Phàn Vân Sơn hay là Đinh Khí.


Vô Kỵ đáp:


- Nhưng trong tâm của gian tế đó nhất định biết.


Đường Ngọc nói:


- Gã đương nhiên không thể để người đó đem cái tên đó giao cho ngươi.


Vô Kỵ thốt:


- Tuyệt không thể.


Đường Ngọc nói:


- Cho nên gã chỉ còn nước vừa gặp người đó, nhất định sẽ nghĩ cách giết người diệt khẩu.


Vô Kỵ thốt:


- Gã bất chấp tất cả, nhất định phải giết người đó diệt khẩu.


Đường Ngọc nói:


- Kỳ thật Đường gia tịnh không có người như vậy đến đó.


Vô Kỵ thốt:


- Không sai.


Đường Ngọc nói:


- Cho nên người đó là ta.


Vô Kỵ thốt:


- Ta chỉ còn nước đến tìm ngươi phụ ta lần này, bởi vì bọn họ đều không nhận ra ngươi, hơn nữa chỉ biết đồng bạn của ta là một cô nương mặc quần đỏ.


Đường Ngọc nói:


- Cho nên ta chỉ còn nước đổi y phục, vận nam trang, lén đi ra ngoài, ra đường cái mua chút "trần bì", chút "đương quy", gà nướng, thịt bò, giúp ngươi câu gian tế kia ra.


Y thở dài, cười khổ:


- Cách đó không tệ, đơn giản cực kỳ hay, chỗ duy nhất không hay là, nếu quả con cá đó nuốt trọng con mồi là ta thì sao ?


Vô Kỵ thốt:


- Ta cũng biết làm như vậy ít nhiều gì cũng có chút mạo hiểm, nhưng ta không nghĩ ra cách nào khác, ta nhất định phải điều tra ra gian tế đó trước khi Thần Tài đến.


Đường Ngọc nói:


- Cho nên ngươi chỉ còn nước tìm ta.


Vô Kỵ thốt:


- Ta chỉ còn nước tìm ngươi.


Đường Ngọc lại thở dài:


- Ngươi thật đã tìm đúng người.


Bề ngoài y thở dài, kỳ thật lại đã muốn cười bể bụng, y không tưởng được con dê béo Triệu Vô Kỵ cũng tự động chui vào miệng cọp, mà còn dẫn theo một con dê khác.


Kế hoạch của Triệu Vô Kỵ vốn quả thật rất xảo diệu, ngoại trừ dùng cách đó ra, quả thật rất khó tìm ra gian tế đó, chỉ tiếc chàng đã tìm không đúng người.


Đường Ngọc đương nhiên không thể câu ra gian tế thật, gian tế đó đương nhiên cũng tuyệt không thể muốn giết Đường Ngọc diệt khẩu.


Bọn chúng phải thừa cơ hội này giết người không phải gian tế diệt khẩu.


Bọn chúng phải đổ hết tội danh lên người người đó, gian tế thật sẽ có thể an tâm hết lo lắng, tiếp tục bán đứng bằng hữu của mình, bởi vi sau này tuyệt sẽ không có ai hoài nghi gã. Bọn chúng còn có thể lợi dụng cơ hội này giăng lưới bắt gọn Triệu Vô Kỵ và vị Thần Tài kia.


Đó thật là nhất cử lưỡng tiện, hay không chỗ nào chê, cả Đường Ngọc cũng không tưởng được mình lại may mắn như vậy.


Cho nên người không phải là gian tế cũng đã biến thành một con dê, bị Triệu Vô Kỵ tống vào miệng cọp của Đường Ngọc.


oo CCoonn Đeê â â TThhưứ ù ù BBaa Mười hai tháng tư, sáng sớm.


Bình thường vào giờ này, Phàn Vân Sơn đã làm xong công việc của lão, ra khỏi đan thất đi ăn điểm tâm.


Hôm nay lão lại trễ hơn ngày thường một chút, bởi vì hôm nay vừa sáng sớm đã có một vị khách mà lão không ngờ được đến, đàm luận với lão rất lâu, đã nói những lời làm cho lão cảm thấy phiền lòng.


Trong phân đà này không ngờ lại có gian tế, không ngờ cả con trai của Triệu Giản cũng biết.


Lão chủ trì phân đà này đã nhiều năm, hiện tại không ngờ có một tên trẻ đến nói cho lão biết chuyện đó, hơn nữa còn dạy lão phải làm sao. Điều đó khiến cho lão rất bất mãn.


Lão đối với người trẻ tuổi luôn luôn không có hảo cảm, lão luôn luôn nghĩ người trẻ tuổi không chịu khó làm việc, không đáng tin.


Đó có lẽ chỉ vì lão đã không còn trẻ nữa, tuy điểm đó lão tuyệt không chịu thừa nhận.


Lão đối với Triệu Vô Kỵ đương nhiên vẫn rất khách khí, đến khi tiễn ra khỏi cửa mới đi vào đan thất.


Đan thất là chỗ lão luyện đan, cũng là một phần đất nhỏ hoàn toàn thuộc về lão, không có sự cho phép của lão, bất cứ người nào cũng không được vào.


Luyện đan không phải là luyện kim.


Tuy có những người nghĩ luyện đan cũng hoang đường giống như luyện kim, lão tịnh không thèm để ý tới.


Luyện đan là "thiêu hống", cũng là "phục thạch", là chuyện vừa cao nhã vừa thần kỳ, cao nhã phi thường, thần kỳ phi thường, đám người trần mắt tục đương nhiên không thể hiểu được.


Chỉ có những cao sĩ như Hàn Dũ, quý tộc như Lưu An, mới hiểu thấu được học vấn và ảo diệu bên trong.


Thường thường giờ này lão đều đang ngồi ở "Bán Sơn Hiên" của lão ăn điểm tâm, thường thường có Hồng Vi và Tử Lan theo hầu lão.


Hồng Vi và Tử Lan tuy còn trẻ, lại rất có quy củ. Không ngờ hôm nay từ xa lão đã nghe tiếng cười của bọn chúng, không ngờ có có thanh âm của nam nhân.


Là ai có cái gan lớn như vậy, dám lạc vào tư thất của Phàn đại gia, chọc a đầu của lão cười ?


Lão không cần nhìn đã biết nhất định là Đinh Khí.


Bởi vì ai cũng biết Đinh Khí là hảo bằng hữu của lão. Chỉ có Đinh Khí mới có thể xuyên đường nhập hộ trong nhà lão, tự do xuất nhập, thậm chí còn có thể ăn điểm tâm của lão.


Lúc lão tiến vào, Đinh Khí đã ăn quá nửa nồi canh yến mà nhà bếp đặc biệt chuẩn bị cho lão, đang ngồi nói chuyện tiếu lâm với hai a đầu vừa trẻ vừa đẹp của lão.


Nếu quả người khác dám làm như vậy, Phàn Vân Sơn không chừng đã đánh gãy cẳng người đó.


Đinh Khí lại là ngoại lệ.


Bọn họ không những là hảo bằng hữu, cũng là người cộng sự tốt.


Thoáng thấy lão tiến vào, Đinh Khí cười lớn:


- Không tưởng được ông không ngờ cũng ăn mấy món ăn của nhân gian, hơn nữa không ngờ còn ăn mấy món ngon như vậy.


Phàn Vân Sơn cũng cười:


- Người học đạo cũng là người, cũng phải ăn cơm.


Đinh Khí cười:


- Tôi trước đây còn nghĩ ông chỉ cần ăn một chút đá là được rồi.


Phàn Vân Sơn không nói tiếp nữa, tuy là hảo bằng hữu, cũng không thể đem chuyện "luyện đan" của lão làm trò cười.


Chuyện đó tuyệt đối là chuyện thần thánh bất khả xâm phạm.


May là Đinh Khí đã đổi chủ đề, chợt hỏi:


- Triệu công tử có phải cũng đã đến đây ?


Phàn Vân Sơn đáp:


- Hắn có ghé qua.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Thương cho roi cho vọt?

Thương cho roi cho vọt?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Vài chục năm

27-06-2016
Thuỵ khúc tháng 2

Thuỵ khúc tháng 2

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

26-06-2016
Lỡ hẹn với biển

Lỡ hẹn với biển

Phải, ai cũng phải lớn lên, ai cũng phải khác đi... *** 1. Năm tôi 7 tuổi, cha mẹ tôi

24-06-2016