Bởi vì nàng biết, một khi ly khai khỏi nơi đây, sau này vĩnh viễn không thể quay trở lại nữa, cũng vĩnh viễn không thể gặp lại người trẻ tuổi khuôn mặt mang vết sẹo anh tráng đó.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Có lẽ nàng căn bản không nên đến nơi này, bọn họ căn bản không nên tương kiến, nhưng nàng đã đến, trong tim nàng đã lưu lại một bóng hình vĩnh viễn vô phương quên lãng.
Nàng không nhịn được tự hỏi trong tâm:
"Nếu quả hắn rượt theo, bắt ta về, ta có sẽ đem bí mật kể cho hắn biết không ?".
"Nếu quả hắn biết bí mật của ta, sẽ làm sao với ta ?".
Nàng không nghĩ nữa, nàng cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hiện tại nàng muốn đi đến một nơi xa lạ, sau khi đi đến đó, bọn họ càng không thể có cơ hội tái kiến.
Không gặp cũng tốt, gặp trái lại chỉ gây phiền não.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, vực khởi tinh thần, nghênh đón làn gió lướt qua mặt, phóng ra khỏi Hòa Phong Sơn Trang.
Nàng quyết tâm không quay đầu trở lại nhìn, quyết tâm bỏ rơi hết mọi phiền não.
Nhưng khơi khơi nàng lại cảm thấy trong tâm có một thứ bi thương và tịch mịch khôn tả.
Bởi vì nàng vĩnh viễn không thể bộc lộ kể lể cho người ta biết.
oo Mấy mũi ám khí bình dị đã bị đánh rớt dưới đất, là mấy mũi thoa chế tạo rất tinh xảo, trong bóng tối lấp lóe ngân quang. Thứ ám khí đó không những khinh xảo, mà còn đẹp đẽ, có lúc thậm chí có thể cắm trên đầu làm trang sức.
Có rất nhiều cô gái thích tìm người ta rèn dũa ám khí dạng đó để mang trên mình, bọn họ cũng tịnh không thật muốn dùng chúng để hại người, chỉ coi như là một món đồ chơi thú vị.
Một thứ ám khí vừa đẹp đẽ, lại vừa thú vị, đương nhiên không ngăn chận được người như Triệu Vô Kỵ.
Chàng không rượt theo nàng chỉ vì chàng căn bản không muốn đuổi theo.
Cho dù có đuổi theo thì sao, lẽ nào thật có thể lột sạch y phục của nàng, nghiêm hình khảo vấn ?
Không cần biết thật ra lai lịch của nàng ra sao, không cần biết nàng có bí mật gì, nàng đối với Vô Kỵ tuyệt không có ác ý.
Một điểm đó Vô Kỵ đương nhiên thấy được.
Cho nên chàng không những không muốn rượt theo, cả bí mật của nàng cũng không muốn biết.
Một cô gái như nàng cũng có thể có bí mật vĩ đại gì sao ?
Sau này chàng mới biết là mình đã lầm, lầm rất đáng sợ.
Trong thư phòng hỗn loạn giống như có một bầy chuột đã quậy nát nồi vậy.
Vô Kỵ không thắp đèn lên.
Chàng không muốn tìm đồ dẫn lửa ở nơi hỗn loạn này, chỉ hy vọng có thể tĩnh tại ngồi xuống, đem những chuyện xảy ra trong ngày tĩnh tại ôn lại một lần, bởi vì sau này chỉ sợ sẽ không còn cơ hội như vầy nữa.
Chàng nghĩ đến phụ thân chàng, nghĩ đến "ngày lành hoàng đạo" đáng sợ bi thảm đó, nghĩ đến Phượng Nương, nghĩ đến Tư Không Hiểu Phong, cũng nghĩ đến Đường Ngọc và Thượng Quan Nhẫn.
Chàng cảm thấy trong những chuyện đó có một mắc gút không giải khai được.
Nếu quả chàng cứ không tháo gỡ được, mắc gút đó sớm muộn gì cũng thắt lấy cổ chàng, thắt chàng đến chết.
Bất hạnh là, tuy chàng biết có một mắc gút như vậy, lại không thể tìm ra mắc gút đó ở đâu ?
Chàng không nhịn được thở dài nhè nhẹ, trong sân cũng có người đang thở dài nhè nhẹ.
Tiếng thở dài tuy rất nhỏ, nhưng đột nhiên nghe thấy giữa đêm khuya vắng lặng vẫn có thể làm cho người ta giật mình.
Vô Kỵ lại cả động cũng không động.
Chàng chừng như đã sớm biết đêm hôm nay còn có người đến tìm chàng.
Trong bóng tối quả nhiên xuất hiện mọt người, đến trước cửa bỗng hỏi:
- Ngươi có phải đang đợi người ?
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi làm sao biết ta đang đợi người ?
Người đó đáp:
- Bởi vì lúc đợi người không cần phải thắp đèn, ai đến ngươi bất tất nhìn cũng biết.
Người đó cười cười, lại nói:
- Ngươi đương nhiên không tưởng được bây giờ còn có người đến, càng không thể tưởng được lại đích thị là ta.
Vô Kỵ thừa nhận:
- Ta quả thật không tưởng được.
Người đến không ngờ lại là Liên Nhất Liên, nàng không ngờ lại đã quay về.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Trong tâm ngươi nhất định nghĩ con người ta thật là một âm hồn bất tán, không dễ gì bỏ chạy được, lại trở lại đây làm gì ?
Vô Kỵ thốt:
- Ta đang muốn hỏi ngươi ngươi trở lại làm gì ?
Liên Nhất Liên thở dài:
- Lần này không phải là ta tự nguyện trở lại.
Vô Kỵ hỏi:
- Lẽ nào có người bắt ngươi trở lại ?
Liên Nhất Liên đáp:
- Nếu không có người, nhất định là ta lại đã nhìn thấy quỷ.
Vô Kỵ thốt:
- Ngươi xem chừng thường hay thấy quỷ.
Liên Nhất Liên thở dài:
- Đó chỉ bất quá là vì chỗ của ngươi có quá nhiều quỷ, nam quỷ nữ quỷ, lão quỷ tiểu quỷ, quỷ kiểu nào cũng có.
Vô Kỵ hỏi:
- Lần này ngươi đụng phải quỷ nào ?
Liên Nhất Liên đáp:
- Là lão quỷ.
Nàng cười khổ:
- Lão quỷ đó tay nghề xem chừng còn ghê gớm hơn tiểu quỷ nhiều, không cần biết ta chạy tới đâu, lão thình lình cứ chặn đường ta, ta đon giản không còn cách nào khác.
Đảm lượng của nàng tuy hơi nhỏ, xuất thủ tuy hơi mềm, nhưng khinh công của nàng lại rất không tệ.
Làn này kẻ nàng đụng phải, vô luận là người hay là quỷ, khinh công nhất định hơn nàng xa.
Người khinh công cao hơn nàng tịnh không nhiều.
Vô Kỵ hỏi:
- Y nhất định muốn bắt ngươi trở lại tìm ta ?
Liên Nhất Liên đáp:
- Y nghĩ ta đã lừa ngươi, muốn ta trở lại nói thật cho ngươi biết.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi có chịu nói không ?
Liên Nhất Liên đáp:
- Lời ta nói vốn là nói thật.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi là độc hành đại đạo, đến đây chỉ bất quá là muốn kiếm tiền ?
Liên Nhất Liên hỏi:
- Ngươi không tin ?
Vô Kỵ thở dài:
- Ngươi thật muốn ta tin ?
Liên Nhất Liên cười lạnh:
- Ngươi tại sao lại không thể tin ? Lẽ nào chỉ có nam nhân mới có thể làm độc hành đại đạo ? Nữ nhân cũng là người vậy, tại sao không thể làm cường đạo ?
Nàng càng nói càng cảm thấy cường tâm tráng khí, cả chính mình cũng không khỏi có chút bội phục mình, chừng như cảm thấy mình đã thay mặt cho phái nữ vùng lên, bởi vì nàng đã tranh giành được quyền lực cường đạo cho phái nữ.
Chàng lại thở dài:
- Ta chỉ bất quá cảm thấy ngươi không giống cường đạo.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Cường đạo nên giống bộ dạng ra sao ? Có nên dán chiêu bài trên đầu không ?
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi thật là cường đạo ? Là độc hành đại đạo ?
Chương trước | Chương sau