XtGem Forum catalog
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 25 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 6 - Bước bước nguy cơ

↓↓

Nụ cười của chàng rất ôn hòa, nhưng vết sẹo trên mặt lại khiến cho nụ cười của chàng xem chừng phảng phất có nét âm trầm tàn khốc.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng nói tiếp:


- Từ lúc ta mười ba tuổi, phụ thân ta đã gởi ta mỗi năm đến nhà ông ta ở nửa tháng, cho đến khi ta hai mươi mới đình chỉ.


Liên Nhất Liên hỏi:


- Vậy ngươi nhất định cũng có học qua Thập Tự Tuệ Kiếm của ông ta ?


Vô Kỵ đáp:


- Phụ thân ta gởi ta đi học tịnh không phải là kiếm pháp của ông ta, mà là thái độ làm người của ông ta, phương pháp hành sự của ông ta.


Liên Nhất Liên nói:


- Cho nên ngươi càng hiểu rõ ông ta hơn người ta.


Vô Kỵ thốt:


- Cho nên ta biết ông ta muốn ngươi trở lại tịnh không phải thật là muốn ngươi nói thật cho ta nghe.


Liên Nhất Liên hỏi:


- Tại sao ?


Vô Kỵ đáp:


- Bởi vì ông ta cũng biết ngươi tuyệt sẽ không nói.


Liên Nhất Liên hỏi:


- Vậy tại sao ông ta nhất định phải bức ta trở về tìm ngươi ?


Vô Kỵ đáp:


- Ông ta biết ngươi là bằng hữu của ta, ông ta không chịu tự tay xuất thủ đối phó ngươi, cho nên mới đem ngươi giao lại cho ta.


Liên Nhất Liên muốn cười, lại không cười nổi:


- Ông ta có phải muốn xem xem ngươi sẽ dùng cách gì đối phó ta ?


Vô Kỵ đáp:


- Ông ta cũng rất hiểu rõ ta, ta tuy không lột hết y phục ngươi, đem treo ngươi lên, cũng không thể cắt tai ngươi, đánh gãy chân ngươi, ông ta biết ta tuyệt không thể làm những chuyện đó.


Liên Nhất Liên lại thở phào:


- Ta cũng biết ngươi không thể.


Vô Kỵ ngưng thị nhìn nàng, gằn từng tiếng:


- Nhưng ta có thể giết ngươi.


Thái độ của chàng vẫn rất ôn hòa, nhưng thứ thái độ ôn hòa thâm trầm đó lại càng làm cho người ta kinh sợ hơn vẻ hung bạo man di.


Sắc mặt Liên Nhất Liên đã tái nhợt.


Vô Kỵ thốt:


- Ông ta muốn ngươi trở lại là muốn ta giết ngươi, bởi vì ngươi quả thật có rất nhiều chỗ đáng nghi, ta cho dù có giết lầm ngươi cũng còn hơn là thả ngươi đi.


Liên Nhất Liên thất kinh nhìn chàng, giống như lần đầu tiên nhìn rõ con người chàng.


Vô Kỵ thốt:


- Hiện tại bọn ta tuy không nhìn thấy ông ta, ông ta lại nhất định nhìn thấy bọn ta, nếu quả ta không giết ngươi, ông ta nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, rất ngoài ý liệu, lại nhất định sẽ không cản chận ngươi nữa.


Chàng bỗng lại cười cười, chầm chậm nói tiếp:


- Cho nên ta phải để ông ta kinh ngạc một lần.


Liên Nhất Liên lại ngây người.


Vô Kỵ thốt:


- Cho nên ngươi tốt hơn hết là mau chạy đi, tốt hơn hết là vĩnh viễn không nên để ta nhìn thấy ngươi nữa.


Liên Nhất Liên càng thất kinh.


Nàng hồi nãy vốn nghĩ mình đã nhìn thấy rõ con người này, hiện tại mới biết mình vẫn còn nhìn lầm.


Nàng bỗng nói:


- Ta chỉ có một câu muốn hỏi ngươi.


Vô Kỵ thốt:


- Ngươi cứ hỏi.


Liên Nhất Liên hỏi:


- Tại sao ngươi lại thả ta ?


Vô Kỵ đáp:


- Bởi vì ta cao hứng.


Lý do đó đương nhiên cũng không thể coi là rất tốt, nhưng đối với Liên Nhất Liên mà nói, lại đã quá đủ.


oo Đêm càng khuya, càng tối tăm.


Lúc Tư Không Hiểu Phong từ trong bóng đêm bước ra, Vô Kỵ vẫn còn ngồi lặng mình ở đó.


Vô Kỵ đã sớm biết Tư Không Hiểu Phong sẽ đến.


Tư Không Hiểu Phong cũng đã ngồi xuống, ngồi đối diện Vô Kỵ.


Ông ta nhìn chàng, qua một hồi rất lâu mới chầm chậm thở dài:


- Đích xác là ta đã đến, ta quả thật hy vọng ngươi biết.


Vô Kỵ đáp:


- Tôi biết.


Tư Không Hiểu Phong thốt:


- Tiểu Lôi là một đứa bé rất nguy hiểm, chỉ còn nước để Liễu Tam Canh dẫn nó về là tốt nhất.


Vô Kỵ đáp:


- Tôi hiểu rõ.


Tư Không Hiểu Phong nói:


- Nhưng ta lại không rõ tại sao ngươi lại không giết nữ nhân kia ?


Vô Kỵ không trả lời.


Tư Không Hiểu Phong đợi một hồi lâu, chợt cười cười:


- Ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi cao hứng thì đáp lời, không cao hứng thì cứ giả như không nghe.


Vô Kỵ cũng cười cười:


- Vậy cũng tốt.


Chàng tin rằng Tư Không Hiểu Phong nhất định cũng biết, nếu quả chàng cự tuyệt không trả lời, ai cũng không có cách nào miễn cưỡng chàng được.


Tư Không Hiểu Phong hỏi:


- Ngươi có phải đã biết nơi hạ lạc của Thượng Quan Nhẫn ?


Vô Kỵ đáp:


- Phải.


Tư Không Hiểu Phong hỏi:


- Ngươi có phải nhất định muốn đi tìm lão ta ?


Vô Kỵ đáp:


- Phải.


Tư Không Hiểu Phong hỏi:


- Ngươi chuẩn bị khi nào lên đường ?


Vô Kỵ đáp:


- Sáng sớm ngày mai.


Tư Không Hiểu Phong hỏi:


- Ngươi chuẩn bị đi một mình ?


Vô Kỵ đáp:


- Không.


Tư Không Hiểu Phong hỏi:


- Còn có ai ?


Vô Kỵ đáp:


- Lý Ngọc Đường.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Khi xương rồng nở hoa

Khi xương rồng nở hoa

Tôi ngồi chống cằm bên cửa sổ, nhìn chậu xương rồng đặt trên bệ, nhớ lại cách

23-06-2016
Chờ đợi để yêu

Chờ đợi để yêu

Cuộc đời quả thật khó đoán. Một anh chàng từng làm "cấp trên" của tôi trong quán ăn

23-06-2016
Cuốc xe ôm nhớ đời

Cuốc xe ôm nhớ đời

(khotruyenhay.gq) Trời ơi! Tôi muốn quỳ xuống đường mà tế sống người đàn ông

27-06-2016
Mương rộng hào sâu

Mương rộng hào sâu

Hồi đầu cũng không ai nghĩ tới chuyện làm một ranh giới giữa hai nhà. *** Con mương

24-06-2016
Naruto chap 21: Lên Bờ

Naruto chap 21: Lên Bờ

Đọc truyện tranh Naruto chap 21: Lên Bờ     Tiếp nối chap 20, Mặc dù tạm  thời đã

04-10-2016