Tư Không Hiểu Phong hỏi:
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ngươi biết lai lịch của y ?
Vô Kỵ đáp:
- Không biết.
Tư Không Hiểu Phong hỏi:
- Ngươi có thể để y ở lại đây không ?
Vô Kỵ đáp:
- Không thể.
Tư Không Hiểu Phong hỏi:
- Sao ngươi lại muốn dẫn y đi ?
Vô Kỵ đáp:
- Câu nói đó tôi không nghe.
Tư Không Hiểu Phong cười:
- Hiện tại ta chỉ còn một câu cuối cùng muốn hỏi ngươi, ngươi tốt nhất là nghe.
Vô Kỵ thốt:
- Tôi đang nghe.
Tư Không Hiểu Phong hỏi:
- Có cách nào có thể lưu giữ ngươi lại, khiến cho ngươi cải biến chủ ý không ?
Vô Kỵ đáp:
- Không có.Tư Không Hiểu Phong chầm chậm đứng dậy, chầm chậm đi ra.
Ông ta quả nhiên không hỏi nữa, chỉ bất quá chăm chăm nhìn Vô Kỵ một hồi rất lâu, phảng phất còn có chuyện muốn nói với Vô Kỵ.
Nhưng ông ta tịnh không nói ra.
Trên thế gian tuyệt không có bất kỳ một ai có thể giấu kín tâm sự của mình như ông ta, cũng tuyệt không có bất kỳ một ai có thể bảo vệ bí mật như ông ta.
Trong tâm ông ta thật ra đang ẩn tàng bí mật gì ? Tại sao ông ta rõ ràng rất muốn nói ra mà lại khơi khơi không nói ?
Có phải ông ta không chịu nói ? Hay là căn bản không thể nói ?
Ông ta đi rất chậm, thân người cao gầy nhìn còm cõi, chừng như có một áp lực nặng nề vô hình đè ép thân người ông ta.
Dõi theo bóng lưng còm của ông ta, Vô Kỵ bỗng cảm thấy sự già cỗi của ông ta, mỹ kiếm khách năm xưa tung hoành giang hồ, ngày nay đã biến thành một lão nhân tâm tình trầm trọng, tâm sự ngập tràn.
Đó là lần đầu tiên Vô Kỵ có thứ cảm giác đó.
Một người trong tâm nếu quả có quá nhiều tâm sự và bí mật không thể nói ra, luôn luôn già cỗi đặc biệt mau chóng.
Bởi vì y nhất định cảm thấy thập phần cô độc, thập phần tịch mịch. Đối với lão nhân ôm ấp ưu khổ đó, Vô Kỵ tuy cũng rất đồng tình, lại không khỏi tự hỏi trong lòng:
"Ông ta thật ra có chuyện gì giấu ta ?".
"Ta luôn luôn tìm không ra mắc gút đó, có phải nên tìm trên mình ông ta ?".
Ra tới cửa, Tư Không Hiểu Phong chợt quay đầu lại, từ từ nói:
- Không cần biết Thượng Quan Nhẫn hiện tại đã biến thành người ra sao, trước đây bọn ta cũng vẫn là bằng hữu đồng sinh tử cộng hoạn nạn.
Trong thanh âm của ông ta tràn ngập vẻ cảm thương:
- Hiện tại bọn ta đều đã già, sau này chỉ sợ cũng không thể có cơ hội gặp lại, có vật này ta hy vọng ngươi có thể thay ta hoàn trả lại cho lão ta.
Vô Kỵ hỏi:
- Ông thiếu lão ta ?
Tư Không Hiểu Phong đáp:
- Bằng hữu lâu đời, có khó khăn gì cũng khó tránh khỏi lai vãng, chỉ tiếc bọn ta hiện tại không còn là bằng hữu, ta nhất định muốn trong lúc bọn ta còn chưa chết, thanh toán xong nợ nần.
Lão ngưng thị nhìn Vô Kỵ, lại nói:
- Cho nên ngươi nhất định phải đáp ứng ta, nhất định phải đem vật này trao cho lão ta trước lúc lão ta lâm tử.
Vô Kỵ trầm tư:
- Nếu quả người chết không phải là lão ta, mà là tôi, tôi cũng nhất định sẽ trao cho lão ta trước lúc tôi lâm tử.
Tư Không Hiểu Phong thở dài nhè nhẹ:
- Ta tin ngươi, ngươi đã đáp ứng, nhất định sẽ làm được.
Lão chừng như tịnh không thập phần quan tâm đến sống chết của Vô Kỵ, cũng không cố ý giả như quan tâm.
Vô Kỵ hỏi:
- Ông muốn tôi đem theo cái gì ?
Tư Không Hiểu Phong đáp:
- Là một lão hổ.
Ông ta rút trong người ra một tượng lão hổ:
- Ngươi nhất định phải đáp ứng ta, vô luận xảy ra chuyện gì, ngươi đều không thể giao tượng lão hổ này cho người khác, vô luận dưới tình huống nào ngươi cũng đều không thể để nó lọt vào tay người khác.
Vô Kỵ cười, cười khổ.
Chàng bỗng phát giác Tư Không Hiểu Phong coi lão hổ đó còn quan trọng hơn xa tính mạng của chàng.
Chàng nói:
- Tôi đáp ứng ông !
Một tượng lão hổ điêu khắc từ bạch ngọc.
Một bạch ngọc lão hổ.
Mùng bảy tháng tư, trời nắng ấm.
Vô Kỵ chung quy đã xuất phát, dẫn theo một người và một bạch ngọc lão hổ, xuất phát từ Hòa Phong Sơn Trang.
Mục tiêu của chàng là Đường Gia Bảo Phố, nơi phát nguyên độc môn độc dược ám khí Đường Môn danh chấn thiên hạ.
Đệ tử Đường Môn, cao thủ như mây, tàng long ngọa hổ, đối với chàng mà nói, nơi đó chính là long đàm, là hổ huyệt. Chàng muốn xông vào long đàm hổ huyệt, bắt hổ tử.
Chàng còn phải đem bạch ngọc lão hổ đó đưa vào hổ huyệt.
Người đồng hành theo chàng chính là một lão hổ ăn thịt người, lúc nào cũng đều chực chờ cơ hội hành động, chuẩn bị nuốt trọng cả da thịt xương cốt của chàng.
Chương trước | Chương sau