- Thiên hạ có chuyện tình cờ như vậy, mình còn có cách nào chứ ?
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cô nương mặc quần đỏ đáp:
- Tôi không nói được tiếng nào.
Bán Diện La Sát thốt:
- Cho nên các ngươi chỉ còn nước ngồi đây đợi.
Liên Nhất Liên lại nhịn không được:
- Không tưởng được lúc Như Ý Đại Đế muốn gặp một người cũng phải lao động dữ vậy.
Bán Diện La Sát nói:
- Y biết người đó tuyệt đối không chịu đến, chỉ còn nước tự mình đi.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Người đó tại sao lại không thể đến ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Bởi vì người đó tịnh không muốn gặp y.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Y tại sao không sai các ngươi đi mời người đó đến ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Bởi vì y biết bọn ta nhất định không mời được người đó.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Cảc các ngươi cũng không mời được ?
Bán Diện La Sát lại thở dài:
- Người có thể mời được người đó, nam thất bắc lục mười ba tỉnh cộng lại chỉ sợ cũng không có mấy ai.
Liên Nhất Liên le lưỡi:
- Nguyên lai khí phái của người đó cũng không nhỏ.
Bán Diện La Sát đáp:
- Khí phái của người đó vốn cực lớn.
Liên Nhất Liên nói:
- Người có khí phái lớn như vậy, nam thất bắc lục mười ba tỉnh cộng lại cũng không có mấy ai.
Bán Diện La Sát đáp:
- Không sai chút nào.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Con người khí phái lớn như vậy thật ra là ai ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Kỳ thật người đó cũng không vĩ đại gì, cũng chỉ có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng, chỉ bất quá đã luyện kiếm pháp hơn người.
Liên Nhất Liên thốt:
- Nghe khẩu khí của ngươi, kiếm pháp của người đó xem chừng không tệ.
Bán Diện La Sát cười cười:
- Nếu quả người đó còn chưa thể coi là kiếm khách, người có thể coi là kiếm khách chỉ sợ có rất ít.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Người đó là kiếm khách nào ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Là Tiêu Tương Kiếm Khách.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Tiêu Tương Kiếm Khách của Hành Sơn ?
Bán Diện La Sát đáp:
- Phải.
Liên Nhất Liên không nói gì nữa.
Nàng thật không còn gì để nói nữa, một người nếu quả vì phải đi gặp Tiêu Tương Kiếm Khách mà để người ta đợi lâu, vô luận bắt người ta đợi bao lâu cũng không phàn nàn được.
Cái tên Tiêu Tương Kiếm Khách tịnh không đặc biệt.
Trong giang hồ mỗi một thời đại chừng như đều có một người học kiếm xưng là "Tiêu Tương Kiếm Khách".
Đó vốn là một cái tên rất bình phàm.
Nhưng người có tư cách để xưng là "Tiêu Tương Kiếm Khách" lại nhất định không phải là người rất bình phàm.
Kiếm pháp của Tiêu Tương Kiếm Khách của mỗi một thời đại đều cực cao, hơn nữa thông thường đều rất cao nhã, rất phong lưu, rất tiêu sái, thậm chí còn có chút kiêu ngạo.
Bởi vì bọn họ thật có chỗ đáng để kiêu ngạo.
Đặc biệt là vị Tiêu Tương Kiếm Khách của thời nay, người như ngọc thụ, kiếm nhu du long, không những là cao thủ nhất nhì của Hành Sơn kiếm phái, còn là mỹ nam tử hữu danh trong giang hồ.
Cô nương mặc quần đỏ bỗng thở dài:
- Thậm chí tôi cũng đã muốn gặp người đó từ sớm.
Ngay lúc đó, ngoài cửa có một vật bắn vào, một người la lên:
- Coi nè !
Một vận rơi "bịch" dưới đất, lại là một cái bao làm bằng da trâu.
Đinh Lựu Tử và Bán Diện La Sát đều đã cung cung kính kính lùi một bên, cúi mình khoanh tay.
"Giáo chủ đã về".
Tiêu Tương Kiếm Khách tuy không đến, có thể gặp được Như Ý Đại Đế cũng là chuyện khiến cho người ta hưng phấn phi thường.
Mọi người đều giương mắt nhìn xem vị Trấn Tam Sơn, Hạt Ngũ Nhạc, Thượng Thiên Nhập Địa Quỷ Kiến Sầu, Như Ý Đại Đế thật ra là người nào ?
Bọn họ chỉ nhìn thấy một đứa bé sắc mặt trắng nhợt, trên mình vận áo bào trắng như tuyết, nhìn có vẻ hơi gầy gò.
Liên Nhất Liên nhịn không được hỏi:
- Giáo chủ của các ngươi đâu ?
Đứa bé đó tuy tuổi còn nhỏ, khí phái lại cực lớn, chắp hai tay sau lưng thản nhiên tiến vào, căn bản không lý gì tới nàng.
Vô Kỵ vụt đứng dậy, kinh ngạc nhìn nó, thất thanh:
- Là ngươi ?
Đứa bé đó đáp:
- Là ta.
Vô Kỵ thở dài:
- Đương nhiên là ngươi, ta nên biết từ sớm.
Liên Nhất Liên lại nhịn không được phải hỏi:
- Nó là ai ? Lẽ nào là Như Ý Đại Đế ?
Vô Kỵ đáp:
- Phải.
Đứa bé mười hai mười ba tuổi đó không ngờ chính là giáo chủ của Như Ý Giáo, Như Ý Đại Đế.
Liên Nhất Liên vừa kinh ngạc, vừa buồn cười.
Nàng không cười chỉ vì ngoại trừ nàng ra, ai ai cũng không có một chút ý muốn cười.
Đinh Lựu Tử và Bán Diện La Sát đều không dám ngẩng đầu lên, biểu tình của Vô Kỵ cũng rất nghiêm túc.
Bởi vì chàng biết đứa bé đó không những không có tới một chút đáng cười, thậm chí còn có chút đáng sợ.
Bán Diện La Sát, Đinh Lựu Tử, những hung nhân nỗi danh trong giang hồ, đối với đứa bé đó lại phục tòng răm rắp như vậy, tịnh không phải là không có nguyên nhân.
Vô Kỵ rất hiểu rõ điểm đó, cũng rất hiểu rõ đứa bé đó. Cũng chỉ có một đứa bé như nó mới có thể tìm cho mình một danh tánh dài như vậy, vĩ đại như vậy.
Danh tánh của nó vốn chỉ có một chữ:
Lôi.
Con người nó thật cũng giống như sấm sét vậy, ai cũng vô phương tróc nã, ai cũng vô phương khống chế.
Cái bao da trâu còn nằm dưới đất.
Tiểu Lôi chợt hỏi Liên Nhất Liên:
- Có phải ngươi rất muốn gặp Tiêu Tương Kiếm Khách ?
Chương trước | Chương sau