Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 142 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 6 - Bước bước nguy cơ

↓↓

Liên Nhất Liên hỏi:

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Nàng còn có thể ăn vô sao ?


Cô nương mặc quần đỏ đáp:


- Ăn không vô cũng phải ăn một chút, đồ ăn Diệu Thủ Nhân Trù nấu trước đây không phải thời thường có thể ăn được, sau này càng không được.


oo Cửa sổ trong khách sảnh mở rộng, bọn họ lần theo bờ tường đi tới, có thể nhìn thấy Triệu Vô Kỵ qua cửa sổ dưới một cội ngô đồng, cũng có thể nhìn thấy dĩa thịt bò hầm.


Bọn họ rất muốn nhìn xem chủ nhân là ai, người có thể khiến cho Diệu Thủ Nhân Trù phải đi nấu đồ ăn tất rất đáng để xem mặt.


Chủ nhân lại không có mặt trong khách sảnh.


Bởi vì trong khách sảnh chỉ có ba người, ngoại trừ Triệu Vô Kỵ ra, hai người kia đều đang đứng.


Chủ nhân đương nhiên không thể đứng hầu khách ăn cơm, đứng bên cạnh khách nhân đương nhiên chỉ bất quá là nô bộc của chủ nhân.


Một người quay lưng về phía bọn họ, rất cao, rất gầy, vận trường bào trắng như tuyết, đầu tóc đã hoa râm.


Mọt phụ nhân tóc đen nhánh bới cao đang châm rượu cho Vô Kỵ.


Thân thể của ả ta rất thon thả, phong tư cũng rất mỹ miều, chắc là một nữ nhân rất dễ nhìn.


Chỉ tiếc trên mặt ả lại che một mảnh khăn đen, làm cho người ta không nhìn thấy chân diện của ả.


Cô nương mặc quần đỏ chợt thì thào hỏi:


- Chàng có nhìn ra nữ nhân đó là ai không ?


Liên Nhất Liên đáp:


- Ta không nhìn thấy mặt ả.


Cô nương mặc quần đỏ nói:


- Chàng xem thử đầu tóc của ả, rồi xem tay của ả.


Đầu tóc của phụ nhân đó vừa dài, vừa đen, lại vừa dày, bàn tay thanh tú nhu mỹ, lại trông rất đáng sợ.


Liên Nhất Liên bỗng nhớ ra:


- Lẽ nào ả là Bán Diện La Sát ?


Cô nương mặc quần đỏ đáp:


- Chính là ả.


Liên Nhất Liên cười khổ:


- Bọn ta đến đây trốn ả, không ngờ hiện tại lại mò đến cửa nhà ả.


Cô nương mặc quần đỏ nói:


- Chủ nhân nơi này nhất định rất vĩ đại, không ngờ có thể bắt Diệu Thủ Nhân Trù đi làm đồ ăn cho y, còn có thể bắt Bán Diện La Sát rót rượu cho khách của y.


Liên Nhất Liên thốt:


- Nơi này không chừng là khu viện có quỷ.


Cô nương mặc quần đỏ đáp:


- Nhất định là vậy.


Liên Nhất Liên nói:


- Nghe nói nơi này vốn là chỗ ở của Vệ Phượng Nương, sư tẩu của nàng.


Cô nương mặc quần đỏ thốt:


- Tôi cũng nghe người ta nói như vậy.


Liên Nhất Liên cười lạnh:


- Khí phái của vị Vệ tiểu thu đó thật không nhỏ.


Khí phái của khách sảnh đó quả thật không nhỏ.


Một khi là vật mà khách sảnh nên có, ở đây đều có, hơn nữa mỗi một vật đều được kỹ càng tuyển chọn, giá trị của mỗi một vật nếu nói ra nhất định sẽ làm cho người ta giật mình.


Những vật trong khách sảnh đáng lẽ không có, ở đây cũng có, đồ cổ trân kỳ, đồ trang hoàng tinh xảo, tranh ảnh danh quý ... Giá trị của những thứ đó đơn giản có muốn nói cũng không có cách nào nói ra được.


Cô nương mặc quần đỏ thở dài:


- Nếu quả những vật đó đều do sư ca của ta cho nàng ta, sư ca của ta nhất định phải thiếu nợ sạt nghiệp.


Liên Nhất Liên nói:


- Nếu quả những vật đó không phải do sư ca của nàng cho ả ta, sư ca của nàng không tức chết mới là quái.


Kỳ thật nơi đó đã biến thành hoàn toàn khác biệt với lúc Phượng Nương còn ở đó.


Những vật đó Phượng Nương cả nhìn thấy cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua.


Nơi duy nhất không biến đổi là phòng ngủ của Phượng Nương, mỗi một vật bên trong đều không bị ai động tới.


Trước lúc Phượng Nương đi, làm rớt một cây trâm cài tóc dưới đất, hiện tại cây trâm cài tóc đó vẫn còn nằm nguyên dưới đất.


Trước lúc Phượng Nương đi, từng ngã lưng một khoảnh khắc trên giường, hiện tại cả một sợi tóc còn dính lại trên gối vẫn còn nằm nguyên chỗ cũ.


Liên Nhất Liên hỏi:


- Nàng có thật muốn ăn thịt bò hầm đó không ?


Cô nương mặc quần đỏ lại thở dài:


- Hiện tại tôi cho dù muốn không ăn cũng không được.


Liên Nhất Liên hỏi:


- Sao vậy ?


Cô nương mặc quần đỏ đáp:


- Chàng quay đầu lại nhìn xem.


Liên Nhất Liên không cần quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn biểu tình trên mặt nàng ta là biết bóng quỷ không có mặt và hai bóng quỷ có mặt đã đến phía sau bọn họ.


Nàng ta bỗng la lớn:


- Triệu Vô Kỵ, huynh làm ơn chừa một chút thịt bò cho tôi thử với.


oo NNhhưư YÝ Ù Ù ĐĐaạ ï ï iii ĐĐeế á á Vô Kỵ căn bản không có sư muội, lại một mực không đoán ra ai có thể giả làm sư muội của chàng.


Hiện tại chàng đã biết.


Lúc Liên Nhất Liên và vị sư muội mặc quần đỏ của chàng xuất hiện, chàng cười, cười rất khoan khoái, chừng như mình có thể có một sư muội như vậy là một chuyện khoái trá phi thường.


Bọn họ từ trên cây ngô đồng phóng xuống cửa sổ, Liên Nhất Liên đi trước, cô nương mặc quần đỏ theo sau, thân mình của hai người còn chưa rơi xuống đất, đã có một luồng kình phong quyện ngay trước mặt.


Một người dùng thanh âm khàn khàn quát nhẹ:


- Đi ra.


Bọn họ không đi ra.


Liên Nhất Liên lăng không lộn một vòng, toàn thân như con thằn lằn dán sát vào tường.


Cô nương mặc quần đỏ vốn chừng như bị chấn động văng ra song cửa, đầu mũi chân bỗng móc vào khuôn cửa, lại dập dìu phiêu hốt bay vào.


Tiếng gió lồng lộng phát ra từ tay áo của bạch y nhân đứng quay lưng lại song cửa, ống tay áo rộng thùng thình vẫn phất phới bay lượn.


Cô nương mặc quần đỏ cười yêu kiều:


- Khí công lợi hại.


Liên Nhất Liên thốt - Chỉ tiếc cái gã luyện không phải là đại khí công, là tiểu khí công.


Cô nương mặc quần đỏ hỏi:


- Khí công cũng có phân chia lớn nhỏ sao ?


Liên Nhất Liên đáp:


- Nếu quả cái gã luyện không phải là tiểu khí công, làm sao lại ích kỷ như vậy, thêm hai người ăn cơm, thêm hai đôi đũa cũng không có gì là quá đáng, nếu quả gã không phải là tiểu khí, sao lại nhất định bắt bọn ta đi ra ?


Cô nương mặc quần đỏ cười, nhưng đợi đến khi người đó quay đầu lại, bọn họ đã không còn cười nổi nữa.


Trên mặt người đó có một khối u còn bự hơn cả đầu, cơ hồ gắn cả trăm con mắt lên đó vẫn còn chỗ trống.


Người của gã vừa động, khối u đó lúc lắc theo, nhìn giống như một cái bong bóng to, toàn thân Liên Nhất Liên lập tức nổi da gà.


Mình cho dù có dùng đao bức nàng, nàng cũng tuyệt không dám động thủ với người đó, nếu quả một quyền đấm phải cục u đó, nàng nhất định sẽ té xỉu trước.


Nàng la lớn:


- Ngươi ngàn vạn lần không thể đánh bọn ta, ta là hảo bằng hữu của vị quý khách của các ngươi.


Cô nương mặc quần đỏ nói:


- Ta là sư muội của hắn, ngươi càng không thể bắt ta.


Vô Kỵ cười:


- Hai đứa này phá quấy quá, Đinh tiên sinh làm ơn tha thứ cho họ một lần này.


Vị Đinh tiên sinh đó dùng một con mắt vừa ló ra bên cạnh cục u nhìn bọn họ chằm chằm, bỗng nói:


- Mời ngồi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Chiều nay mưa

Chiều nay mưa

Cơn mưa lại về trước ngõ làm ủ dột cả một buổi chiều. Mưa thường đến với

23-06-2016
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Người chậm cảm

Người chậm cảm

Anh có bao giờ nhớ một ai đó nhưng bản thân không biết, cho đến khi gặp lại người

24-06-2016
Không thể nói yêu em

Không thể nói yêu em

Và khi chứng kiến em gục ngã trên vai người con trai khác tôi hiểu rằng giá như chưa bao

23-06-2016
Trái tim không gục ngã

Trái tim không gục ngã

 Sẽ luôn có những người cảm phục Khiết Du vì cô chính là một trái tim không bao giờ

23-06-2016

pacman, rainbows, and roller s