Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 19 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 6 - Bước bước nguy cơ

↓↓

Triệu Vô Kỵ tịnh không nằm dài chờ chết, lại đang ngồi ở đây đợi ăn thịt hầm.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Gã đầu bếp hỏi:


- Các ngươi còn có chuyện gì muốn hỏi ta không ?


Cô nương mặc quần đỏ đáp:


- Không còn.


Gã đầu bếp nói:


- Ta lại có chuyện muốn hỏi các ngươi.


Cô nương mặc quần đỏ hỏi:


- Chuyện gì ?


Gã đầu bếp đáp:


- Tối hôm nay các ngươi người nào ở lại đi ngủ với ta ?


Gã đầu bếp mặt nhăn mày nhó đó không ngờ có thể hỏi một câu như vậy, thật sự khiến người ta giật mình. Liên Nhất Liên không những giật mình, còn giận đến mức mặt đỏ ửng, hét lớn:


- Ngươi nói bậy gì đó ?


Gã đầu bếp nói:


- Lẽ nào các ngươi cả ngủ là sao cũng không hiểu ?


Cô nương mặc quần đỏ chắn trước mặt Liên Nhất Liên, nói xen vào:


- Ta hiểu, nhưng ta không biết ngươi tại sao không muốn cả hai người bọn ta cùng theo ngươi đi ngủ ?


Gã đầu bếp đáp:


- Bởi vì tuổi của ta đã lớn, một đêm tối đa chỉ một lần thôi.


Cô nương mặc quần đỏ hỏi:


- Tùy tiện người nào cũng được ?


Gã đầu bếp đáp:


- Không sai, bé trai dễ nhìn đó ta cũng không chê.


Cô nương mặc quần đỏ hỏi:


- Còn người còn lại thì sao ?


Gã đầu bếp đáp:


- Người còn lại ta chỉ còn nước dùng với rượu.


Cô nương mặc quần đỏ hỏi:


- Ngươi muốn dùng một người với rượu ?


Gã đầu bếp đáp:


- Đương nhiên không thể dùng cả người, tối đa chỉ có thể chọn ra mấy khối thịt mềm hơn hết.


Đôi mắt của gã không ngừng hấp háy nhìn những bộ phần mềm nhất trên người bọn họ, biểu tình trên mặt không khác gì đang nhìn hai con dê rừng nhỏ đã bị cạo sạch lông. Liên Nhất Liên đơn giản tức giận đến mức gần phát điên, không những tức, mà còn muốn ói.


Cô nương mặc quần đỏ không ngờ vẫn đang hỏi:


- Ngươi chuẩn bị nấu làm sao ?


Gã đầu bếp đáp:


- Đương nhiên là chiên tái, thịt người nhất định phải dùng lửa nhỏ chiên tái, nếu không thịt sẽ nhão.


Cô nương mặc quần đỏ thốt:


- Không tưởng nỗi ngươi đối với chuyện ăn thịt người cũng nghiên cứu kỹ như vậy.


Gã đầu bếp đáp - Món ăn ưa thích của ta là thịt người chiên tái, may sao hai người bọn ngươi đều da trong thịt trắng, đều có thể dùng để chiên tái.


Gã lại thở dài:


- Xem ra miệng của ta hôm nay thật có phước.


Cô nương mặc quần đỏ không ngờ lại cười cười:


- Ngươi hôm nay không những có khẩu phúc, diễm phúc cũng không tệ.


Gã đầu bếp thốt:


- Xem bộ dạng của ngươi không những không sợ ta chút nào mà còn chừng như rất cởi mở.


Cô nương mặc quần đỏ nói:


- Ta đương nhiên rất cởi mở, người trong giang hồ đều biết nhãn quang của Diệu Thủ Nhân Trù rất cao, ta có thể được Diệu Thủ Nhân Trù xem trọng, làm sao mà không cởi mở.


Gã đầu bếp cười lạnh:


- Không tưởng được ngươi còn có chút nhãn lực, không ngờ đã nhận ra ta.


Cô nương mặc quần đỏ cười càng ngọt ngào hơn:


- Ta không những nhận ra ngươi, mà còn biết dùng cách nào mới có thể lấy mạng ngươi !


Gã đầu bếp bỗng biến sắc, tròng mắt đột nhiên co thắt lại, hét lớn:


- Ngươi ...


Chỉ nói được một chữ đó, tròng mắt của gã chợt khuếch tán ra, trên yết hầu bỗng lộ ra một tia máu, hô hấp đã ngưng hẳn.


Liên Nhất Liên cũng giật mình kinh hãi.


Nàng còn chưa động thủ, cô nương mặc quần đỏ đó hình như cũng chưa động thủ.


Nàng thật sự không tưởng nỗi người đó sao lại chết đột ngột như vậy.


Cô nương mặc quần đỏ quay đầu, dùng tay che mặt:


- Chàng đi xem xem gã có chết chưa ?


Liên Nhất Liên hỏi:


- Nàng tại sao không tự mình đi xem ?


Cô nương mặc quần đỏ đáp:


- Tôi không thể nhìn thấy máu, vừa nhìn thấy máu là tôi xỉu liền !


Liên Nhất Liên nhìn nàng ta chằm chằm cả nửa ngày:


- Lúc nàng giết ngươi tại sao lại không bị xỉu ?


Cô nương mặc quần đỏ đáp:


- Bởi vì lúc máu trào ra là tôi đã che mắt rồi.


Nàng nói rất tự nhiên, không có một chút ý tứ che giấu, chừng như căn bản không coi giết người là chuyện rất quan trọng.


Liên Nhất Liên lại kinh hãi:


- Thật là nàng đã giết gã ?


Cô nương mặc quần đỏ đáp:


- Nếu quả không phải là chàng thì nhất định là tôi.


Liên Nhất Liên nhìn nàng ta, vẫn không thể nhìn ra vị cô nương bẽn bẽn lẽn lẽn đó lại có thể giết người, người bị giết còn là một hung nhân hữu danh trong giang hồ.


Diệu Thủ Nhân Trù không những hung ác ngoan độc, hơn nữa vừa gian vừa giảo, võ lâm hào kiệt bảy tỉnh miền nam mấy lần tụ tập bao vây gã mà vẫn không động được một sợi tóc của gã, vị cô nương này lại bất động thanh sắc tùy tùy tiện tiện lấy mạng gã.


Liên Nhất Liên không nhịn được thở dài, cười khổ:


- Nàng thật giỏi, ta bội phục nàng !


Cô nương mặc quần đỏ cười cười:


- Nếu không phải vì mắt của lão cứ chằm chằm nhìn những chỗ không nên nhìn, muốn giết cũng không dễ gì.


Nàng ta lại hỏi lại:


- Chàng xem xem gã có thật đã chết không ?


Liên Nhất Liên đáp:


- Đương nhiên đã chết thật rồi, từ đầu đến chân đều chết queo !


Cô nương mặc quần đỏ nói:


- Vậy bọn ta còn đợi ở đây làm gì ?


Liên Nhất Liên hỏi:


- Nàng muốn đi đâu ?


Cô nương mặc quần đỏ đáp:


- Đi theo sư ca tôi làm khách.


Nàng ta lại nói tiếp:


- Nếu quả động tác của bọn ta nhanh một chút, không chừng còn có thể được ăn thịt bò hầm kia.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cô gái lúc nửa đêm

Cô gái lúc nửa đêm

Cô yêu anh, yêu từ ánh mắt đầu tiên, từ câu chào hỏi ban đầu. Anh vô tư, anh ra đi

26-06-2016
Vũ cầu

Vũ cầu

Chị chui ra khỏi bụng mẹ trước em chỉ 5 phút. Nhưng chị đã hưởng hết vẻ đẹp

29-06-2016
Hà Nội đầu mùa gió

Hà Nội đầu mùa gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hà Nội

25-06-2016
Sương mù

Sương mù

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hỏi nó

25-06-2016
Hương lúa

Hương lúa

Lụa tựa lưng bên anh tút từng cọng rơm vàng óng hít hà mùi thơm của hoa đồng cỏ

28-06-2016

The Soda Pop