Liên Nhất Liên đáp:
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Phải.
Tiểu Lôi đáp:
- Hiện tại sao ngươi không đi xem đi ?
Liên Nhất Liên hỏi:
- Người đó ở đâu ?
Tiểu Lôi đáp:
- Ở đó.
Lần theo chỗ ngón tay nó chỉ, chỉ có thể nhìn thấy cái bao da đó, không nhìn thấy Tiêu Tương Kiếm Khách.
Liên Nhất Liên bỗng nghĩ đến một chuyện đáng sợ, thất thanh:
- Lẽ nào Tiêu Tương Kiếm Khách ở trong cái bao đó ?
Tiểu Lôi đáp:
- Sao ngươi không tự mở ra mà xem ?
Liên Nhất Liên thò tay ra, lại rút về.
Nàng không dám nhìn. Nàng vừa nghĩ đến trong cái bao đó đựng cái gì, toàn thân nàng đã phát lãnh.
Tiểu Lôi hỏi:
- Có phải ngươi nghĩ trong bao có đựng đầu người ?
Liên Nhất Liên hỏi:
- Lẽ nào không phải ?
Tiểu Lôi cười, cười lớn:
- Xem ra đảm lượng của ngươi tuy không lớn, nghi tâm lại không nhỏ.
Liên Nhất Liên hỏi:
- Trong cái bao đó thật ra đựng cái gì ?
Tiểu Lôi bỗng quay đầu nhìn cô nương mặc quần đỏ:
- Ả không dám nhìn, ngươi có dám không ?
Cô nương mặc quần đỏ không mở miệng, lại bước tới kéo cái bao dưới đất lên.
Tay nàng ta chừng như cũng run một chút.
Tiểu Lôi thốt:
- Xem ra ngươi tốt hơn hết là đừng nên xem.
Cô nương mặc quần đỏ nói:
- Tôi muốn xem.
Tiểu Lôi nói:
- Trong đó không chừng thật có đầu người, đầu của Tiêu Tương Kiếm Khách.
Cô nương mặc quần đỏ thốt:
- Tôi không sợ.
Nàng ta tuy nói không sợ, tay lại càng run hơn, tháo mấy lần mới có thể tháo vòng dây thắt bao. Trong bao có bao nhiêu thứ đều trút ra.
Một nửa đoạn kiếm gãy, vài bộ quần áo, và một vành tai.
Vành tai người, còn dính máu.
Liên Nhất Liên cuối cùng đã thở phào, trong bao không có đầu người.
Vành tai đó nhìn tuy cũng rất đáng sợ, ít ra còn dễ nhìn hơn nhiều so với đầu người bê bết máu.
Cô nương mặc quần đỏ hỏi:
- Đây thật là vành tai của Tiêu Tương Kiếm Khách ?
Tiểu Lôi đáp:
- Y phục cũng là của hắn.
Cô nương mặc quần đỏ hỏi:
- Ngươi đem y phục của hắn đi làm gì ?
Tiểu Lôi đáp:
- Bởi vì ta cao hứng.
Cô nương mặc quần đỏ hỏi:
- Ngươi cao hứng làm gì là làm ?
Tiểu Lôi hỏi:
- Lẽ nào ngươi không biết ý tứ của hai chữ "như ý" ?
Cô nương mặc quần đỏ thở dài, cầm nửa đoạn kiếm gãy lên:
- Đây cũng là kiếm của hắn ?
Tiểu Lôi đáp:
- Trên mặt còn có vài hàng chữ, ngươi đọc cho mọi người cùng nghe đi.
Cô nương mặc quần đỏ đọc:
- Hành Sơn bảo khí, cấm ngặt giết người, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.
Tiểu Lôi hỏi:
- Mọi người đều nghe rõ chứ ?
Mỗi một người đều nghe rất rõ.
Tiểu Lôi hỏi:
- Mọi người có ngửi thấy mùi thúi không ?
Không.
Cô nương mặc quần đỏ hỏi:
- Tôi nói chuyện chứ đâu phải đánh rắm, làm sao thúi được ?
Tiểu Lôi hỏi:
- Những lời đó lại đều là đánh rắm, sao lại không thúi được ?
Cô nương mặc quần đỏ hỏi:
- Những lời đó đều rất có lý, sao lại là đánh rắm ?
Tiểu Lôi đáp:
- Người hắn giết tuyệt không ít hơn một ai, ta đánh gãy kiếm của hắn, lột sạch y phục của hắn, cắt tai hắn, hắn vẫn không chịu chết.
Nó cười lạnh:
- Những lời đó không phải là đánh rắm thì là gì ?
Cô nương mặc quần đỏ thở dài:
- Xem chừng quả thật là đánh rắm.
Tiểu Lôi nói:
- Không những là đánh rắm, mà còn là đánh rắm thúi nữa, tự hắn lại khơi khơi không ngửi thấy thúi, cho nên sau khi ta nổi giận đã cắt tai hắn xuống.
Cô nương mặc quần đỏ nói:
- Mũi hắn không thông cho nên mới không ngửi thấy mùi thúi, ngươi nên cắt mũi hắn mới đúng.
Tiểu Lôi thốt:
- Mũi hắn đã không còn tốt, ta cắt xuống làm gì ?
Cô nương mặc quần đỏ cười:
- Có lý.
Tiểu Lôi nói:
- Lời ta nói đương nhiên là có lý, mỗi một câu đều có lý.
Nó ngửa mặt cao ngạo:
- Bởi vì ta là Như Ý Đại Đế, thiên thượng địa hạ độc nhất vô nhị.
oo TTiiieê â â nn TTưử û û vvaà ø ø LLaa SSaá ù ù ttt Hiện tại Liên Nhất Liên chung quy cũng đã minh bạch bọn Đinh Lựu Tử tại sao lại sợ đứa bé đó như vậy.
Có thể đánh gãy kiếm, lột sạch y phục, cắt tai Tiêu Tương Kiếm Khách, đã là chuyện rất kinh người, nhưng chân chính đáng sợ vẫn không phải là những chỗ đó .
Chương trước | Chương sau