Tiểu Lôi chợt hỏi nàng:
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ngươi có sợ ta không ?
Liên Nhất Liên không trả lời, bởi vì nàng không thể phủ nhận, lại không muốn thừa nhận.
Tiểu Lôi hỏi:
- Ngươi tại sao lại sợ ta ?
Liên Nhất Liên không trả lời, bởi vì nàng căn bản không biết, nàng bỗng phát hiện đó có lẽ là chỗ chân chính đáng sợ của nó, người khác tuy sợ nó, lại không biết tại sao lại sợ.
Tiểu Lôi lại hỏi cô nương mặc quần đỏ:
- Còn ngươi ? Ngươi có sợ ta không ?
Cô nương mặc quần đỏ đáp:
- Ta không sợ.
Tiểu Lôi hỏi:
- Người khác đều sợ ta, sao ngươi không sợ ta ?
Cô nương mặc quần đỏ đáp:
- Bởi vì tôi căn bản không biết tại sao phải sợ ngươi.
Tiểu Lôi cười.
Nó nhìn nàng ta cả nửa ngày, bỗng hỏi:
- Ngươi gả cho ta có được không ?
Cô nương mặc quần đỏ đáp:
- Được.
Tiểu Lôi chợt hỏi câu đó, mọi người đều thất kinh.
Cô nương mặc quần đỏ không ngờ lại đáp ứng một cách thống khoái như vậy, mọi người càng kinh ngạc.
Cả Tiểu Lôi cũng cảm thấy ngoài ý liệu:
- Ngươi thật chịu gả cho ta ?
Cô nương mặc quần đỏ đáp:
- Tôi đương nhiên chịu.
Nàng bỗng lại thở dài:
- Chỉ tiếc tôi biết ngươi tịnh không chịu cưới ta.
Tiểu Lôi hỏi:
- Vậy tại sao ta còn muốn ngươi gả cho ta ?
Cô nương mặc quần đỏ đáp:
- Đó là vì tôi rất giống một người khác, ngươi thật sự thích người đó, nếu quả tôi thật gả cho ngươi, sau này ngươi cũng nhất định sẽ hối hận.
Tiểu Lôi hỏi - Sao vậy ?
Cô nương mặc quần đỏ đáp:
- Bởi vì tôi không phải là người đó, sau này ngươi nhất định sẽ phát hiện bọn ta có rất nhiều chỗ không giống, lúc đó ngươi sẽ bắt đầu hối hận, nếu quả ngươi vạn nhất gặp lại người đó, không chừng sẽ một cước đá tôi ra.
Tiểu Lôi ngẫm nghĩ:
- Ngươi nói hình như cũng có lý.
Cô nương mặc quần đỏ thản nhiên nói:
- Tôi tuy không phải là Như Ý Đại Đế, nhưng lời tôi nói ít nhiều gì cũng có chút đạo lý.
Tiểu Lôi thốt:
- Cho nên ngươi không muốn gả cho ta cũng được.
Cô nương mặc quần đỏ nói:
- Không phải là tôi không muốn gả cho ngươi, chỉ bất quá ngươi tốt hơn hết là không nên cưới tôi, bởi vì tôi không muốn hại ngươi.
Tiểu Lôi lại ngẫm nghĩ, bỗng quay mặt lại hỏi Vô Kỵ:
- Ngươi có nhìn ra nàng ta giống ai không ?
Vô Kỵ đáp:
- Ta nhìn không ra.
Tiểu Lôi nói:
- Ngươi nên nhìn ra, nàng ta giống Phượng Nương, Vệ Phượng Nương của ngươi.
Vô Kỵ hỏi:
- Ngươi thích Phượng Nương ?
Tiểu Lôi đáp:
- Ngươi lẽ nào còn chưa minh bạch tại sao ta lại đến đây ? Tại sao lại muốn trú ngụ ở đây ?
Nó đương nhiên là vì Phượng Nương.
Bởi vì chỗ này là nơi Phượng Nương trú ngụ trước đây, mỗi một thứ ở đây đều có hình bóng của Phượng Nương.
Hiện tại Vô Kỵ chung quy đã minh bạch.
Chàng chỉ có thể cười khổ.
Trên khuôn mặt vốn rất trẻ nít của Tiểu Lôi chợt lộ xuất một thứ bi thương rất thành nhân, ảm đạm thốt:
- Chỉ tiếc hiện tại nàng đã không còn là của ngươi, cũng không còn là của ta.
Vẻ bi thương của nó bỗng lại chuyển biến thành phẫn hận:
- Bởi vì con người sống mà như chết đó đã cướp nàng từ trong tay bọn ta.
Con người sống mà như chết đó đương nhiên là "Địa Tạng", hôm đó người theo "Địa Tạng" đi quả nhiên là Phượng Nương.
Vô Kỵ, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng đã đau đớn vô ngần, một thứ đau đớn thâm nhập tâm tạng, thâm nhập cốt tủy.
Có lẽ vì thứ thống khổ đó quá sâu xa, cho nên bề ngoài trái lại không thấy gì.
Tiểu Lôi trừng trừng nhìn chàng, chợt nói lớn:
- Ngươi sao lại không có chút gì khó chịu vậy ?
Vô Kỵ không mở miệng, cô nương mặc quần đỏ lại đã thở dài:
- Khó chịu có thể nhìn thấy được, có lẽ đã không phải là khó chịu thật sự nữa.
Tiểu Lôi thốt:
- Có lý, lời nói của ngươi xem chừng quả thật đều có lý.
Cô nương mặc quần đỏ thản nhiên cười một tiếng, muốn cầm đũa ăn một miếng thịt bò, Tiểu Lôi bỗng la lên:
- Không giống, không giống rồi, may là ta chưa cưới ngươi, ngươi cũng chưa gả cho ta.
Lúc đó từ xa bỗng vang lên hai tiếng "tùng tùng", là trống gõ canh hai.
Tính ra hiện tại cũng không sai biệt canh hai gì nhiều.
Tới giờ canh hai, có người đến gõ trống canh cũng không phải là chuyện gì lạ.
Sắc mặt của Tiểu Lôi lại sáng lên:
- Không tưởng được tên mù đó không ngờ có thể tìm đến đây.
Chỉ có Triệu Vô Kỵ biết người mù nó nói đến là ai.
Tiếng trống canh vọng đến từ đằng xa, nhưng lọt vào tai lại phảng phất như người gõ trống canh đang ở kề tai.
Ngoại trừ Đoạt Mệnh Canh Phu Liễu Tam Canh ra, trên thế gian còn có canh phu nào trên tay có công lực thâm hậu như vậy ?
Vị Như Ý Đại Đế không sợ trời không sợ đất đó tuy không sợ Liễu Tam Canh, đối với người sống mà như chết kia vẫn còn có chút sợ.
Trong bóng đêm an tĩnh, chỉ nghe tiếng gậy trúc lộp cộp lần trên đất, từ xa đến gần, càng lúc càng rõ rệt.
Liễu Tam Canh mặc quần xanh, cầm chiêng nhẹ và đoạn trúc gõ chiêng, chung quy đã chầm chậm xuất hiện từ trong bóng tối.
Tiểu Lôi không động đậy, mọi người cũng không động đậy, Tiểu Lôi ngậm miệng, mọi người cũng đều ngậm miệng.
Vô Kỵ hiểu rõ ý tứ của Tiểu Lôi.
Trong giang hồ có rất nhiều người không tin vị Đoạt Mệnh Canh Phu đó là mù thật, có lúc y có thể nhìn thấy còn rõ hơn xa những người không mù.
Tiểu Lôi lại biết cái mù của y không có chút gì là giả mạo.
Cảm giác và nhĩ lực của một người mù, vô luận mẫn nhuệ tới cỡ nào, một khi mọi người đều không lên tiếng, y tuyệt không thể biết có bao nhiêu người ở đây.
Mọi người lẳng lặng nhìn y đi xuyên qua vườn tiến vào, trên khuôn mặt vàng khè hoàn toàn không có tới một chút biểu tình, giống như đi vào một căn nhà không có người ở.
Trong nhà có bao nhiêu ánh mắt nhìn y chằm chằm, y lại không có phản ứng gì, chống gậy tre màu trắng lò dò trên đất, chầm chậm đi đến trước bàn, hít một hơi sâu, lẩm bẩm:
- Không tưởng được ở đây không ngờ có rượu có thịt, người ta đã không ăn, vậy cứ để ta hưởng thụ.
Chương trước | Chương sau