Phượng Nương đang chuẩn bị đồ ăn tối.
bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Gà thui, lạp xưởng, thịt khô đề đã cho vào nồi chưng, cá khô đã chuẩn bị chiên dầu.
Củ cải xắt khoanh có thể nấu canh, tuy không có xương hầm thịt tươi, dùng cá khô hầm cũng thơm ngon. Còn có hai con cá chép mới vớt lên từ trong ao, nàng vốn muốn nấu canh, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, lại quyết định chưng tốt hơn.
Cá tươi nếu quả hầm quá lâu có thể nhừ nát mềm rã, cá chép không tươi không dai không khác gì khúc cây mục, vô vị.
Nếu là cá lóc, nàng dùng nấu canh liền.
Chọn lựa rau lá gia vị cũng là một thứ học vấn.
Những thứ gia vị rau cỏ không mấy ngon lành gì, lọt vào tay một người rất rành nấu nướng, chẳng khác nào một thanh kiếm không tốt mấy lọt vào tay một người rất rành dụng kiếm vậy.
Đối với điểm này, Phượng Nương rất tự tin.
Nhưng lúc nào xắt rau, trong tâm lại một mực rối rắm không yên.
Chủ nhân căn ốc này thật ra là người nào?
Thật là là người? Hay là quỷ hồn?
Y có phải là Triệu Vô Kỵ?
Nếu quả không phải là Triệu Vô Kỵ thì là ai? Tại sao lại đối với nàng tốt như vậy?
Chỉ cần nàng nói ra, yêu cầu gì cũng đáp ứng hết.
Phượng Nương đang rửa đậu bắp.
Dùng lạp xưởng đỏ tím xào với đậu bắp xanh ngời, cũng là món ăn hương vị màu sắc toàn hảo.
Thiên Thiên đang xắt lạp xưởng, chợt quay đầu lại, nhìn nàng chằm chằm :
- Chị có còn là chị dâu của tôi không?
Phượng Nương thở dài trong lòng. Tuy nàng cảm thấy Thiên Thiên không nên hỏi nàng câu đó, nàng lại không thể không trả lời :
- Ta vĩnh viễn là chị dâu của em.
Thiên Thiên hỏi :
- Vậy chị nên nói cho tôi biết đêm hôm nay người muốn đến ăn là ai?
Phượng Nương đáp :
- Ta làm sao biết y là ai?
Thiên Thiên dụng lực xắt một miếng lạp xưởng, nghiêm mặt :
- Chị sao lại không biết được? Lẽ nào y không phải là bằng hữu của chị?
Phượng Nương nhắm mắt, sợ mình lại rơi lệ, cho dù nàng còn nước mắt cũng chỉ có thể kềm nén trong lòng.
Nàng lại nghĩ cơn ác mộng đêm hôm qua, tuyệt không thể kể cho bất cứ một ai biết được.
Hương thơm kỳ dị đó, bờ môi nóng bỏng đó, y thật ra có phải là Triệu Vô Kỵ không?
Nếu không phải là Triệu Vô Kỵ, tại sao lại làm như vậy với nàng?
Tay Phượng Nương tuy không đang nhúng trong nước lạnh, lại không kềm hãm được run lẩy bẩy.
Lúc đó, nàng nghe bên ngoài có người nói, chính là thanh âm của người mù :
- Khách nhân của các ngươi đã đến.
Phượng Nương đang xào đậu bắp, xào với lạp xưởng Thiên Thiên xắt, đây là lần đầu tiên trong đời nàng xào mà quên bỏ muối.
Trong tâm nàng một mực muốn nghĩ đến vị "khách nhân" đang ngồi trên nhà trên.
Y có thể coi là "khách nhân"? Hay là chủ nhân? Nàng chỉ hy vọng có thể mau chóng xào xong món cuối cùng để lên gặp y.
Y thật ra là ai? Sao lại có lực lượng thần kỳ có thể làm chuyện người khác không làm được?
Nàng có nằm mộng cũng không tưởng được vị khách nhân đó chỉ bất quá là một tiểu hài tử.
* * * * *
[Lịch khách]
Đứa bé đó đang ngồi ghế thượng tọa, tịnh không có một chút bộ dạng bất an, chừng như từ lâu đã có thói quen được người ta tôn kính.
Trên mình nó vận một bộ y phục trắng như tuyết, chất liệu cao quý, không vấy chút bụi bặm.
Thái độ của nó cũng rất cao quý, trên khuôn mặt trắng nhợt mang theo một thứ biểu tình nghiêm túc như Vương Hầu.
Thứ sắc mặt trắng nhợt và thứ biểu tình nghiêm túc lãnh đạm đó chừng như đã thành tiêu chí độc quyền của đám quý tộc. Tuy nó đang tận sức làm ra vẻ đại nhân, nhưng tuổi tác lại rất nhỏ, tối đa cũng không quá mười hai mười ba tuổi.
Lúc Phượng Nương bước vào, trên khuôn mặt lãnh đạm nghiêm túc của nó đột nhiên bốc lên một biến hóa kỳ quái, ánh mắt cũng lộ xuất nhiệt quang.
Khúc Bình đang giới thiệu :
- Đây là quý khách của bọn ta, Lôi công tử, còn đây là Vệ cô nương, nấu ăn cực kỳ ngon!
Đứa bé đó chừng như căn bản không nghe hắn nói gì, đôi mắt nóng bỏng thủy chung chăm chăm ghim trên mặt Phượng Nương.
Nếu quả một nam nhân đã lớn nhìn một cô gái như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, là một chuyện rất thất lễ. Nó lại chỉ bất quá là một đứa bé.
Phượng Nương tuy cảm thấy rất ngạc nhiên, thật ngoài ý liệu, nỗi lo lắng trong tâm lại đã giảm đi rất nhiều.
Người đêm hôm qua đương nhiên tuyệt không thể là đứa bé này, có lẽ đó chỉ bất quá là một giấc mơ.
Một giấc mơ vừa hoang đường, vừa đáng sợ.
Nghĩ đến giấc mộng đó, mặt nàng lại đỏ hồng, đợi đến khi nàng phát hiện đồ ăn chưa bỏ muối, mặt lại càng đỏ.
Nhưng vị lịch khách nhỏ nhắn đó lại chừng như rất có hứng thú với món ăn đó, bởi vì mấy món khác nó cơ hồ không đụng tới chút nào.
Nó ăn rất ít, nói rất ít.
Trên sự thật, nó căn bản không nói tới một câu, người trong ốc ngoại trừ Phượng Nương ra, trong mắt nó xem chừng đều toàn là người chết vậy, nó không nhìn ai khác tới một lần.
Ánh mắt nó một mực không rời khỏi Phượng Nương. Tuy nó chỉ bất quá là một đứa bé, Phượng Nương vẫn bị nó nhìn tới ngượng nghịu.
Thiên Thiên nhìn ánh mắt của bọn họ, cũng khiến cho nàng ta rất khó chịu. May là vị quý khách đó đã đứng dậy, chừng như chuẩn bị muốn đi, bữa tiệc đáng sợ đó cuối cùng đã kết thúc, trong tâm Phượng Nương vừa có chút thư thái, đứa bé đó chợt nói :
- Ngươi theo ta ra đây.
Nó muốn làm gì thì làm, không để ý tới ý tưởng của người khác.
Nó nghĩ lời nói của nó là mệnh lệnh, tuyệt đối không ai dám kháng cự.
Phượng Nương thật không biết phải làm cách nào là tốt nhất, chỉ hy vọng Thiên Thiên có thể giúp nàng nói vài câu. Thiên Thiên lại hiển nhiên đã quyết tâm không lo tới chuyện của bọn họ.
Đứa bé còn đang nhìn nàng, đợi câu trả lời của nàng, trong nhãn thần bốc trào một niềm hy vọng bừng cháy.
Phượng Nương thở dài trong lòng, chung quy đã đáp ứng :
- Được, ta theo ngươi đi.
Nàng cũng giống như Vô Kỵ vậy, bất nhẫn cự tuyệt yêu cầu của người khác, hà huống nó còn bé.
Một đứa bé mười hai mười ba có thể đối xử với nàng ra sao?
* * * * *
Đêm, đầy sao.
Bọn họ đi dọc theo dòng suối như dải lụa bạc, đi đã lâu rồi mà không ai mở miệng.
"Đứa bé này thật rất đặc biệt, rất kỳ quái".
Phượng Nương thật không đoán ra nổi trong tâm nó đang nghĩ gì? Có lúc nó nhìn còn quá nhỏ, có lúc nhìn lại trịnh trọng hơn tuổi tác thực tế của nó nhiều.
Trịnh trọng hơn nhiều.
Lại đi thêm một đoạn nữa, lại đã đến hồ nước tận đầu dòng suối.
Phượng Nương nhịn không được :
- Bọn ta không đi nữa có được không?
Đứa bé hỏi :
- Tại sao?
Phượng Nương không nói gì, cũng không dám nói, chuyện đêm hôm qua cho đến bây giờ vẫn còn làm cho tim nàng đập thình thịch.
Đứa bé nhìn nàng chăm chăm, chợt nói :
- Không cần sợ, người đêm hôm qua đã không còn ở đây.
Phượng Nương thất kinh :
- Ngươi nói người nào?
Đứa bé đáp :
- Là người bỗng biến thành mù lòa đó.
Phượng Nương càng thất kinh :
- Sao ngươi biết?
Đứa bé cười cười :
- Ta làm sao mà không biết được?
Nụ cười của nó phảng phất rất thần bí, lại rất đắc ý.
Chương trước | Chương sau