Old school Easter eggs.
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 62 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 4 - Chôn sống, độc dược và ám khí

↓↓

- Có muốn gặp Triệu Vô Kỵ không?

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Phượng Nương lập tức rung động :


- Ông biết chàng ở đâu?


"Theo ta". Người mù quay mình chống gậy trắng lò dò, chầm chậm đi về phía trước.


Phượng Nương không đắn đo, đi theo người mù xuyên qua một cánh rừng thưa, lại đến một ao nước tận đầu một dòng suối.


- Ở đây?


- Phải.


Bên cạnh ao nưóc nhỏ lại không có người, chỉ có một cỗ quan tài, quan tài mới sơn, đen sì.


Lẽ nào Vô Kỵ đang nằm trong quan tài?


Quan tài trống không.


- Vô Kỵ đâu?


- Muốn gặp Vô Kỵ thì nằm xuống.


- Nằm trong quan tài?


- Phải.


Người sống tại sao phải nằm trong quan tài? Có phải vì người khác muốn nàng giả làm người chết?


Trên mặt người mù hoàn toàn không có biểu tình gì, ai cũng nhìn không ra trong tâm y có chủ ý gì.


Nhưng chỉ cần có thể gặp được Triệu Vô Kỵ, cho dù nàng có phải chết, nàng cũng cam tâm tình nguyện.


Nàng đã nằm xuống, nằm trong quan tài.


Nắp quan tài đã đậy lại, tiếp đó quan tài lại được khiêng đi.


Người mù đó lẽ nào đà chuẩn bị chôn sống nàng?


Phượng Nương còn rất tỉnh táo, sợ hãi luôn luôn có thể làm cho người ta tỉnh táo.


Nàng cảm thấy khiêng quan tài tuyệt không phải chỉ có một người, khiêng rất bình ổn, đi rất lẹ.


Lúc bắt đầu, đường đi rất bằng phẳng, sau đó dần dần dốc đứng.


Tuy nằm trong quan tài, nàng vẫn có thể cảm thấy càng lúc càng lạnh, chứng tỏ là bọn họ đang đi lên, đi một đoạn đường rất dài, có thể đã đến gần đỉnh núi.


Nhưng bọn họ tịnh không dừng lại, đường đi lại càng kỳ quái, có lúc đi lên, có lúc đi xuống, có lúc rất thẳng, có lúc lại rất quanh quẹo.


Nghe tiếng bước chân của bọn họ, có lúc phảng phất đi trên cát đá, có lúc lại là đá tảng cứng ngắc.


Không khí bên ngoài chợt lại có chuyển biến, biến thành rất ấm cúng, phảng phất đã lọt vào một nham động.


Lại đi thêm một đoạn nữa, bên ngoài chợt truyền đến nhiều tiếng vang kỳ quái, phảng phất đang ma sát tại nham thạch, lại phảng phất như dây cáp bánh xe chuyển động.


Quan tài tuy rất kín, lại vẫn có chỗ thông gió, nàng chợt ngửi thấi một hương thơm xộc vào mũi.


Sau đó quan tài được đặt xuống nhẹ nhàng, chừng như được đặt trên một vùng đất cỏ mềm mại.


Nếu quả bọn họ chuẩn bị chôn sống nàng, tại sao lại phải đi một đoạn đường xa như vầy? Tại sao lại chọn nơi này?


Nơi đây thật ra là nơi nào?


Bốn bề rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng động gì.


Nàng nằm trong cỗ quan tài đen bóng một hồi rất lâu, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, nàng gõ nắp quan tài, cũng không có ai hồi đáp.


Sau khi quan tài được đặt xuống, chừng như mọi người đã âm thầm lui ra.


Nàng lại đợi thêm cả nửa ngày, chung quy nhịn không được liền đẩy nắp quan tài lên, bên ngoài quả nhiên không có người, cả người mù cũng không thấy.


Nàng dụng lực di động nắp quan tài, ngồi dậy, phát hiện mình phảng phất đã tiến nhập vào mộng cảnh trong thần thoại.


Cho dù đây không phải là mộng, địa phương này cũng tuyệt không phải là nhân gian.


Đây là một căn ốc rộng lớn xây bằng đá cẩm thạch, bốn bề giăng đầy gấm đỏ thêu kim tuyến, trên cửa treo một một bức màn gấm.


Chính diện trong ốc có một điện thờ phảng phất là một huyệt động thiên nhiên, bên trong lại không cung phụng tôn thờ bất kỳ Bồ Tát hay thần thánh gì, chỉ đặt một thanh kiếm.


Thân kiếm rất dài, hình thức rất cổ nhã, tuyệt không dùng một chút châu báu trang sức, hoàn toàn không hòa hợp với sự hoa lệ bốn bề.


Lẽ nào thanh kiếm đó là vật thờ phụng của chủ nhân địa phương này?


Trong ốc đèn đuốc huy hoàng, ánh sáng chiếu ra từ những trả đèn thủy tinh Ba Tư hình dạng kỳ xảo.


Trong mấy lò vàng lại bay ra mùi thơm xộc vào mũi, dưới đất trải đầy thảm Ba Tư thêu hoa lá cẩm tú, vừa đặt chân xuống là giống hệt như đang bước trên thảm cỏ mềm mại ngày xuân.


Phượng Nương tuy cũng sinh trưởng trong gia đình phú quý, lại chưa từng thấy một nơi nào xa xỉ như vầy.


Nơi này đã gần như khiến cho nàng quên hết mọi sự sợ hãi.


Nàng một mặt nhìn, một mặt bước, bất chợt phát ra một tiếng la.


Nàng lại đụng phải một cỗ quan tài.


Một cỗ quan tài làm bằng đồng, một người đang nằm ngay đơ trong quan tay, song thủ xếp giao thoa trên ngực, y phục trắng như tuyết không dính chút bụi bặm, trên khuôn mặt trắng thảm khô cằn không có tới một chút huyết sắc, xem ra đã chết từ rất lâu.


Nàng bị người ta dùng quan tài khiên vào đây, trong đây không ngờ còn có một cỗ quan tài khác.


Lẽ nào nơi đây chỉ bất quá là một mộ phần hoa lệ?


Phượng Nương chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắc, một thứ phản ứng bản năng khiến cho nàng muốn tìm một cái gì đó bảo vệ lấy mình.


Nàng nghĩ đến thanh kiếm đó.


Nàng quay mình xông qua, tay còn chưa đụng đến kiếm, chợt nghe có người thốt :


- Thanh kiếm đó không được đụng!


Thanh âm lạnh lẽo, lại nhát gừng, không ngờ hình như là từ trong cỗ quan tài phát ra.


Phượng Nương sợ đến mức toàn thân cứng đơ, qua một hồi rất lâu lại nhịn không được quay đầu lại nhìn. Người chết trong quan tài không ngờ đã đứng dậy, đang dùng đôi mắt chói ngời lấp lóe như ánh đèn thủy tinh nhìn nàng, gằn từng tiếng :


- Ngoại trừ ta ra, thiên hạ không ai có thể động đến thanh kiếm đó!


Trong thanh âm của y mang theo một lực lượng nhiếp hồn đoạt phách khiến người ta tuyệt không thể tưởng tượng nổi :


- Ai động đến là phải chết!


Phượng Nương thốt :


- Ông...


Người đó nói :


- Ta không phải là người chết, cũng không phải là cương thi.


Trong thanh âm của y lại lộ xuất vẻ trào phúng bén nhọn :


- Có rất nhiều người đều nghĩ rằng ta đã chết, chỉ tiếc ta vẫn còn chưa chết.


Phượng Nương thở phào, lại hỏi :


- Chỗ này là của ông?


Người đó hỏi :


- Ngươi xem chỗ này thế nào?


Phượng Nương lẩm bẩm :


- Tôi không biết, tôi không biết nên nói làm sao.


Nàng ngẫm nghĩ, lại nói :


- Tôi cũng chưa từng đến hoàng cung, nhưng tôi tin rằng nơi này nhất định còn đẹp hơn cả hoàng cung.


Người đó bỗng cười lạnh :


- Hoàng cung? Hoàng cung mà ra gì?


Sự hoa lệ của hoàng cung, sự tôn quý của Đế Vương, trong mắt y mà nhìn càng không được coi ra gì hết.


Phượng Nương chợt vực dậy dũng khí :


- Tôi có câu này muốn hỏi ông, không biết ông có chịu trả lời tôi không.


Người đó thốt :


- Ngươi cứ hỏi.


Phượng Nương hỏi :


- Ông thật ra là ai?


Người đó trầm mặc, chầm chậm quay mình nhìn một cặp liễn đối treo ngoài quan tài :


"An tư bất động như đại địa, tĩnh lự thâm tư tự bí tàng".


Phượng Nương nhìn kỹ mấy lần, cười khổ :


- Tôi không hiểu.


Người đó thốt :


- Đó là hai câu kinh văn trong Địa Tạng Thập Luân Kinh, nhưng cũng bao hàm chân nghĩa trong kiếm pháp.


Đôi mắt của y càng phát sáng :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Thầy của tôi

Thầy của tôi

Rồi thầy giở đến trang giấy tôi vừa viết xong, một dòng chữ to màu đỏ nổi lên:

30-06-2016
Một cuộc trở về

Một cuộc trở về

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Vì đó là cậu...

Vì đó là cậu...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Lần đó, Duy

27-06-2016