Insane
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 36 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 4 - Chôn sống, độc dược và ám khí

↓↓

Người mù hỏi :

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ngươi còn chuyện gì muốn hỏi nữa không?


Phượng Nương chung quy đã thở dài :


- Kỳ thật tôi tịnh không phải thật sự muốn hỏi những chuyện đó.


Người mù thốt :


- Ta biết ngươi thật đang muốn hỏi gì.


Phượng Nương hỏi lại :


- Ông biết?


Người mù đáp :


- Ngươi đang muốn hỏi ta, ông ta thật ra là ai? Sao lại có quyền lực lớn như vậy?


Phượng Nương không thể phủ nhận.


Nàng chợt phát hiện người mù tuy cả tròng mắt cũng không có, lại có thể nhìn thấu tâm can nàng.


Người mù thốt :


- Ngươi là một nữ nhân rất có giáo dưỡng, rất ôn nhu, rất hiểu biết, chưa từng nói lời nào khiến cho người ta khinh ghét, càng không thể làm chuyện gì để người ta khinh ghét, thà tự đèn nén mình vì người khác.


Y không ngờ cũng thở dài, lại nói :


- Nữ nhân như ngươi, hiện tại không còn nhiều lắm.


Đó vốn là một câu nói khen ngợi tán thưởng, nhưng trong khẩu khí của y lại mang theo một niềm bi thương tiếc nuối.


Đôi mắt không nhìn thấy gì hết đó phảng phất đã nhìn thấy nỗi bất hạnh của nàng.


* * * * *


Khi người mù trở lại lần thứ nhìn, đã qua hai ngày.


Phượng Nương tịnh không thể xác định có phải thật đã qua hai ngày không, nơi này, không còn nghi ngờ gì nữa, là một sơn động, căn bản không thể phân biệt được ngày đêm.


Nàng chỉ biếc đồng hồ cát trong góc phòng đã chạy hết hơn hai mươi canh giờ.


Nàng cảm thấy rất suy nhược.


Bởi vì nàng chưa ăn qua tới một hạt cơm, chưa uống tới một giọt nước.


Tuy nàng biết chỉ cần lắc lắc cái chuông trên đầu giường là sẽ có người đem đến cho nàng bất cứ món ăn nào nàng thích, nhưng nàng không đụng đến cái chuông đó, bất kỳ vật gì trong căn phòng này nàng cũng không đụng đến.


Tuy cửa không khóa, nàng chỉ cần đẩy nhẹ bức màn gấm là có thể bước ra ngoài, nhưng nàng thà ở lại trong này đợi.


Bởi vì nàng chưa bao giờ chịu làm chuyện nàng biết rõ là vô dụng.


Tuy nàng rất ôn nhu, rất hiểu biết, rất đè nén, nhưng chuyện nàng không chịu làm cũng chưa bao giờ có ai có thể miễn cưỡng nàng được.


Người mù phảng phất lại đang "nhìn" nàng.


Nhưng lần này y cũng nhìn không thấu được nàng.


Phượng Nương đối với y vẫn rất ôn nhu, rất lễ phép, vừa nhìn thấy y đã đứng dậy :


- Mời ngồi.


Người mù không ngồi, lại đẩy cửa :


- Mời.


Phượng Nương tịnh không hỏi y lần này chuẩn bị dẫn nàng đi đâu, đối với bất cứ chuyện gì nàng chừng như đều đã chuẩn bị chịu đựng.


Nàng bước ra khỏi cánh cửa, là gặp ngay bạch y nhân tự xưng là "Địa Tạng" đang ngồi trong sảnh đợi nàng.


Trên bàn bày đầy rượu thịt, hai gia nhân đang đứng hầu, trên tay bưng dĩa vàng đựng trái cây chín mọng tươi rói, có lê Tịnh Châu, có táo Lai Dương, có dưa Cáp Mật, thạch lựu Bắc Kinh, quýt ngọt Nam Phong, chuối và thơm từ đảo Hải Nam.


Y ngồi bên cạnh bàn ăn, tuy không đứng dậy, thái độ lại rất ôn hòa, cả đôi mắt sáng ngờ sắc bén cũng đã biến thành ôn hòa.


Giữa giây phút đó, y không còn giống một cương thi quỷ dị nữa, mà là một chủ nhân biết kén chọn đồ ăn.


Đối diện y còn có một cái ghế bọc da ngân hồ, tuy là ngày hạ, mặt đất vẫn ẩm thấp âm hàn, vẫn rất cần đến nó.


Y mời :


- Mời ngồi.


Phượng Nương ngồi xuống.


Những món ăn bày trước mặt nàng, nàng bình sinh chưa từng thấy qua.


Bạch y nhân ngưng thị nhìn nàng, từ từ nói :


- Ngươi là một người rất kỳ quái, vô luận là ai dưới tình huống của ngươi đều nhất định không thể làm giống như ngươi.


Phượng Nương cười cười :


- Kỳ thật tôi đâu có làm gì đâu.


Bạch y nhân thốt :


- Ngươi cũng không ăn gì hết.


Y từ từ nói tiếp :


- Một người nếu quả không muốn ăn, ai ai đều không thể miễn cưỡng người ta được, cũng vô phương miễn cưỡng người ta.


Phượng Nương nói :


- Tôi cũng nghĩ vậy.


Bạch y nhân thốt :


- Nếu quả ta nói cho ngươi nghe một chuyện, không biết ngươi có cải biến chủ ý hay không.


Phượng Nương đang đợi nghe y nói.


Bạch y nhân nói :


- Triệu Vô Kỵ tịnh còn chưa chết, ngươi sớm muộn gì cũng nhất định sẽ gặp lại hắn.


Phượng Nương tận lực khống chế lấy mình, quá hưng phấn kích động khi đang ngồi ăn là chuyện rất thất lễ.


Bạch y nhân thốt :


- Ta bảo đảm nhất định để các người tương kiến, ta cả đời chưa từng thất tín.


Phượng Nương không nói gì hết.


Nàng cầm một đôi đũa.


Bạch y nhân cũng giống như Tiểu Lôi, cũng ăn rất ít.


Phượng Nương ăn cũgn không nhiều.


Một người đã đói hai ba ngày, gặp một bàn rượu thịt tươm tất như vậy, vốn không nên có phong độ ưu nhã như nàng.


Nàng lại là ngoại lệ.


Bởi vì nàng biết mình căn bản không có sức lực phản kháng người ta, chỉ còn nước dùng ý chí của mình.


Nàng vô luận làm gì cũng đều tận lực khắc chế mình.


Bạch y nhân nhìn nàng, trong mắt lại có vẻ tán thưởng, hòa hoãn nói :


- Ngươi nên thấy rằng ta là người rất thích ăn, nhưng ta lại không thể ăn quá nhiều, hơn nữa lúc nào cũng cần nghỉ ngơi.


Y ngưng nói, phảng phất đang đợi Phượng Nương hỏi nguyên nhân.


Phượng Nương quả nhiên hỏi :


- Sao vậy?


Bạch y nhân đáp :


- Bởi vì ta đã trúng độc.


Phượng Nương động dung :


- Ông trúng độc từ hồi nào?


Bạch y nhân đáp :


- Cơ hồ đã gần hai chục năm rồi.


Thần tình của y chợt biến thành bi phẫn :


- Đó thật là một thứ độc rất đáng sợ, hai chục năm nay, giờ giờ phút phút đều hành hạ ta, mỗi năm ta đều phải đi xin một thứ giải dược mới có thể bảo tồn sinh mệnh của ta, chỉ bất quá ta vẫn không thể quá mệt nhọc, càng không thể vọng động chân lực, nếu không độc tính vừa phát tác là cả giải dược cũng hết công nghiệm.


Vô luận là ai đều có thể thấy được y là một người rất kiêu ngạo, hiện tại không ngờ lại kể ra tao ngộ bất hạnh của y cho Phượng Nương nghe.


Chuyện đó khiến cho Phượng Nương không những đồng tình, mà còn cảm kích, dịu dàng thốt :


- Tôi nghĩ những năm qua ông nhất định chịu không ít đau khổ.


Bạch y nhân không ngờ lại tránh né mục quang của nàng, qua một hồi lâu sau chợt lại cười lạnh :


- Giải dược đó tịnh không phải là ta đi xin về, mà bằng vào tài nghệ của ta đổi về, nếu không ta thà chết cũng không thể đi xin gã.


Phượng Nương tuy không biết ân oán giữa y và Tiêu Đông Lâu, lại tuyệt không hoài nghi lời nói của y.


Trong ánh mắt của bạch y nhân lại bắn ra tinh quang :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Hồng nhan bạc phận

Hồng nhan bạc phận

Chưa đầy 16 tuổi em đã rực rỡ như một bông hoa nở sớm. Em không giống các bạn trang

29-06-2016
Hà Nội trong tôi

Hà Nội trong tôi

Hà Nội rất đẹp. Dù sau này tôi có qua bao miền đất khác thì Hà Nội vẫn là tình yêu

24-06-2016
Khuôn mặt vô hình

Khuôn mặt vô hình

Có những lần ngồi vu vơ tôi lại nghĩ về người con trai ấy, đó là khoảnh khắc cả

24-06-2016
Duyên

Duyên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Ngày sinh nhật

Ngày sinh nhật

Từ khi nó sinh ra đã không có ngày sinh nhật. Kể cả trong giấy khai sinh. Lúc nhỏ nó

01-07-2016