Old school Swatch Watches
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 99 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 4 - Chôn sống, độc dược và ám khí

↓↓

Phượng Nương thất kinh nhìn nó, hỏi thăm dò :

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Lẽ nào là ngươi?


Đứa bé đáp :


- Đương nhiên là ta.


Phượng Nương hỏi :


- Ngươi đã đâm mù mắt người đó?


Đứa bé điềm đạm đáp :


- Gã là người cừu gia của bọn ta phái đến tìm bọn ta, ta vối không thể phóng tha gã, hà huống gã lại vô lễ như vậy.


Biểu tình của nó lại trở nên rất nghiêm túc :


- Một khi ta còn ở đây, không ai có thể khi phụ ngươi.


Phượng Nương vừa sợ, vừa cảm kích :


- Mấy trản đèn thủy tinh đó cũng là do ngươi đem đến?


Đứa bé gật gật đầu :


- Thịt hầm Dật Hoa Trai cũng là ta đem đến.


Phượng Nương lại nhìn nó chăm chăm một hồi rất lâu, thở dài một hơi, sau đó lại cười :


- Ta sao lại nhìn không ra ngươi có tài năng xuất chúng đó chứ.


Đứa bé thản nhiên đáp :


- Tài năng của ta còn vượt xa trong tưởng tượng.


Phượng Nương chợt cảm thấy nó không những thần bí, hơn nữa lại cực kỳ lý thú :


- Những món thịt hầm đó ngươi làm sao mà đem về được?


Đứa bé đáp :


- Bất tất phải lo ta dùng phương pháp gì, chỉ cần nói ra là ta có thể làm được.


Phượng Nương vừa cảm kích, vừa lo sợ.


Đứa bé đó quả thật đối rất tốt với nàng, có một đứa bé thần kỳ như vậy làm người bảo vệ, thật là một chuyện rất lý thú.


Nàng nhịn không được phải hỏi :


- Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi tên gì không?


Đứa bé đáp :


- Tên ta là Lôi, Lôi như "lôi điện".


Phượng Nương hỏi :


- Vậy họ của ngươi là gì?


Trên mặt đứa bé chợt lộ xuất biểu tình rất bi thương, lạnh lùng đáp :


- Ta không có họ.


Nó sao lại không có họ?


Lẽ nào nó là một cô nhi không cha không mẹ, cả đời không biết họ mình là gì?


Tâm Phượng Nương lập tức cảm thấy tội nghiệp nó, chỉ cảm thấy mình cũng nên làm như mẹ của đứa bé, bảo bọc nó.


Nàng nhẹ nhàng nắm tay đứa bé, dịu dàng thốt :


- Vậy ta sau này gọi ngươi là Tiểu Lôi.


Lòng bàn tay nó bỗng biến thành ấm cúng, dụng lực nắm chặt tay nàng, mồm lẩm bẩm :


- Ngươi là của ta, ngươi là của ta...


Cũng không biết vì lòng bàn tay ấm áp hay là đôi mắt nóng bỏng của nó, nàng không ngờ lại cảm thấy tim mình đập mạnh.


Nàng tự nhủ: "Nó chỉ bất quá là một đứa bé".


Nhưng bàn tay của nó, ánh mắt của nó lại không giống như trẻ con.


Nàng muốn giật tay lại, lại sợ nó thương tâm, chỉ còn nước thở dài nói :


- Ta biết ý của ngươi, ta chịu làm đại tỷ tỷ của ngươi.


Tiểu Lôi thốt :


- Không phải là tỷ tỷ.


Phượng Nương hỏi :


- Ta không phải?


Tiểu Lôi thốt :


- Lẽ nào ngươi không biết ngươi đã là người của ta? Từ sau đêm hôm qua, đã là người của ta.


Tim Phượng Nương lại cơ hồ văng lên đến cổ họng, thất thanh :


- Đêm hôm qua là ngươi?


Tiểu Lôi gật gật đầu :


- Trên dưới toàn thân ngươi, mỗi một chỗ ta đều nhìn qua, mỗi một chỗ ta đều...


ta đều...


Lòng bàn tay nó càng nóng bỏng, càng nắm chặt tay Phượng Nương hơn.


Nếu quả là Thiên Thiên, hiện tại đã xô tay nó ra, tát nó một tát.


Phượng Nương không phải là Thiên Thiên.


Phượng Nương là một nữ nhân ôn nhu thiện lương, là một hóa thân nữ nhân điển hình của Trung Quốc.


Nàng bất nhẫn làm thương hại đến tâm của bất cứ người nào.


Nó chỉ bất quá là trẻ nít, đó chỉ bất quá là tính khí xung động của trẻ nít, bởi vì nó quá cô độc, quá tịch mịch, quá cần lòng yêu thương của người ta.


Nàng hy vọng nó có thể để nàng bình tĩnh trở lại :


- Chuyện ngươi làm ta đều có thể tha thứ cho ngươi, chỉ cần ngươi sau này ngàn vạn lần không nên làm vậy nữa, bởi vì ta là nữ nhân đã có chồng.


Tiểu Lôi lại dụng lực lắc đầu, hét lớn :


- Ta biết ngươi chưa có chồng, Triệu Vô Kỵ còn chưa thành hôn với ngươi đã chết, hiện tại ta là chồng của ngươi, ngoại trừ ta ra, không ai được đụng đến ngươi.


Nó đột nhiên ôm chặt lấy nàng, giống như đêm hôm qua, hôn lên mặt nàng, lên môi nàng.


Nàng hoàn toàn hoảng loạn.


Một thứ ôn nhu của tình mẹ khiến cho nàng bất nhẫn làm tổn thương đến đứa bé này, bất nhẫn xô nó ra.


Hà huống nàng có muốn xô cũng xô không nổi.


Một thứ bản năng của nữ tính khác lại khiến cho thân thể nàng tự nhiên có thứ phản ứng kỳ diệu.


Toàn thân nàng đã bắt đầu nóng ran, phát run, mà đối phương lại chỉ bất quá là một đứa bé.


Nàng đơn giản không biết nên làm sao đây.


Ngay lúc đó, Tiểu Lôi đột nhiên từ trên thân nàng bay vụt lên không, giống như một tượng gỗ sau lưng có một sợi dây thừng chợt bị người ta giật dây.


Có phải thật đã bị người ta lôi đi?


Phượng Nương không nhìn thấy rõ.


Nàng chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng xám thoáng qua mắt nàng, lại tan biến trong bóng tối.


Tiểu Lôi cũng tan biến theo cái bóng đó.


Mọi chuyện lại đã trở thành quá khứ, phảng phất chưa xảy ra chuyện gì, Phượng Nương có phải cũng có thể làm như chuyện gì cũng đều chưa xảy ra không?


Đối diện với núi rừng tịch mịch, tinh quang lóe chớp, nàng bỗng cảm thấy một nỗi bi thương khôn tả đè nặng trong tâm khảm, lại không biết là vì tao ngộ vừa qua? Hay là vì tin tức về Triệu Vô Kỵ?


Lẽ nào Vô Kỵ thật đã nhẫn tâm bỏ rơi nàng mà đi như vậy? Cả một lần gặp mặt cuối cùng cũng không để nàng tái kiến?


Vô Kỵ đương nhiên không chịu chết, càng không muốn chết.


Nhưng tử vong cũng giống như tất cả những bất hạnh khác trên thế gian, thông thường đều làm cho người ta không tránh né được, không tự chủ được.


Phượng Nương quyết tâm không khóc nữa.


Muốn khóc, cũng phải đợi đến khi gặp Vô Kỵ rồi hãy khóc.


Không cần biết là chàng đã chết cũng được, còn sống cũng được. Đợi đến khi nhìn thấy chàng, nàng phải khóc rống một trẬn.


Vậy hiện tại hà tất phải khóc!


Hiện tại nàng cho dù có khóc tới chết cũng vô dụng.


Nàng chùi nước mắt, đứng dậy, chợt phát hiện có người đang đứng trước mặt nàng, lạnh lùng nhìn nàng.


Người đó đương nhiên không thể dùng mắt nhìn nàng, bởi vì người đó là người mù đêm qua.


Nhưng người đó lại khơi khơi như đang nhìn nàng, dùng đôi mắt không nhìn thấy gì mà nhìn nàng, đột nhiên hỏi :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Chiếc hộp kí ức

Chiếc hộp kí ức

18 tuổi, chúng tôi thật dễ dàng yêu thương một ai đó. Cũng dễ dàng bật cười vì

27-06-2016
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Khu vực cấm FA

Khu vực cấm FA

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Biển đời người

Biển đời người

Bim mười lăm tuổi, người lép kẹp như con cá măng, mùa lạnh thì mũi lúc nào cũng

26-06-2016
Đề ơi là đề

Đề ơi là đề

Số là hôm qua hắn đánh trúng được đầu bảy nên hôm nay hắn chủ chi vụ nhậu

25-06-2016
Hoa hồng đỏ

Hoa hồng đỏ

"- Chị em thích anh lắm! Em nghe chị ấy nói thế. Chị ấy muốn anh mua hoa hồng tặng

29-06-2016