Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 48 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 4 - Chôn sống, độc dược và ám khí

↓↓

Nàng cũng tin nguời mù đó tịnh không nói láo, một căn nhà như vầy đương nhiên tuyệt không thể không có chủ nhân.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Địa phương này cái gì cũng có, lại không có đèn, chỉ là vì chủ nhân của địa phương này là người mù.


Người mù đương nhiên không cần thắp đèn.


Khúc Bình cười bồi :


- Bọn tôi du ngoạn đến đây, chỉ mông tạm thời được trú lại vài ngày!


Người mù thốt :


- Ta không cần biết bọn ngươi đến đây làm gì, chỉ hy vọng bọn ngươi mau đi.


Khúc Bình hỏi :


- Bọn tôi có thể ở lại vài ngày không?


Người mù đáp :


- Không thể.


Khúc Bình nói :


- Bọn tôi chịu bỏ tiền ra, không cần biết ông muốn bao nhiêu cũng được.


Người mù đáp :


- Không cần biết ngươi bỏ ra bao nhiêu cũng không được.


Thiên Thiên lại nổi nóng, hét lớn :


- Lẽ nào ông muốn bọn ta hiện tại phải đi liền?


Người mù do dự, chung quy thốt :


- Được, ta cho các ngươi một ngày, trước khi mặt trời lặn ngày mai, các ngươi nhất định phải đi.


Y từ từ đứng dậy, dùng một cây gậy màu trắng chầm chậm dò đường đi ra, trong miệng phảng phất đang lẩm bẩm :


- Kỳ thật các ngươi tốt nhất là đi cho mau, còn không chịu đi nữa chỉ sợ phải gặp đại nạn đổ trên đầu.


Bên ngoài vẫn một màn hắc ám.


Người mù vừa đi ra, bất chợt tan biến vào bóng tối.


Một người mù làm sao lại ẩn trú trong thâm sơn, làm sao quét dọn chỗ này sạch sẽ như vầy?


Khúc Bình thở dài :


- Người mù đó nhất định không phải là người bình thường, bọn ta...


Thiên Thiên cười lạnh :


- Ngươi có phải muốn khuyên bọn ta đi cho mau.


Khúc Bình không phủ nhận.


Thiên Thiên hỏi :


- Bọn ta đương nhiên phải đi, địa phương quỷ dị này ta đã sớm biết không ở được.


Nàng đang nói với Khúc Bình, ánh mắt lại chằm chằm nhìn Phượng Nương.


Phượng Nương xem chừng mới vừa từ trong nước đi ra.


Một người nửa đêm lén ra ngoài làm gì? Sao lại lén chui vào nước?


Nàng cũng biết bộ dạng của mình khó tránh khỏi bị người ta hoài nghi, nhưng Thiên Thiên lại không hỏi gì.


Không hỏi còn khó chịu hơn cả hỏi.


Nàng biết khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa vời.


Đêm càng khuya.


Phượng Nương vốn nghĩ mình nhất định ngủ không được.


Nàng ngủ tịnh không say lắm.


Hôm hôm mê mê, nàng cảm thấy bên cạh mình phảng phất có vật gì đó, vật đó phảng phất là người.


Người đó đang ngủ bên cạnh nàng, thân thể hình như rất nhỏ nhắn, trên mình có một hương khí rất kỳ dị.


Nàng muốn kêu lên, lại kêu không được, muốn động, cũng động không được.


Người đó phảng phất đang ôm nàng, hôn lên mặt nàng, hôn lên môi nàng.


Nàng vừa khẩn trương, vừa sợ sệt, thân thể lại trào dâng một thứ phản ứng kỳ quái, nàng muốn giương mắt nhìn xem người đó là ai? Có phải là Vô Kỵ không? Nàng lại mở mắt không nổi, cố sức tới cỡ nào cũng không mở mắt được.


Nàng phảng phất nghe người đó nói :


- Ngươi là của ta, ngoại trừ ta ra, không ai có thể đụng đến ngươi.


Thanh âm rõ rang đang sát bên tai nàng, lại phảng phất rất xa.


Ngươi đó có phải là Vô Kỵ? Nghe tại sao lại không giống thanh âm của Vô Kỵ?


Nàng bỗng ngủ vùi, lúc tỉnh dậy toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.


Nàng bị một tràng tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc, đương nhiên là Khúc Bình đi mở cửa.


Gõ cửa không ngờ lại là người mù đêm hôm qua.


Khúc Bình ngạc nhiên :


- Ngươi có phải lại muốn đuổi bọn ta đi?


Người mù không ngờ lại lắc đầu :


- Các ngươi bất tất phải đi.


Chủ ý của người mù biến đổi quá mau.


Khúc Bình cơ hồ không tin :


- Ông nói bọn ta có thể ở lại?


Người mù đáp :


- Tùy tiện các ngươi thích ở lại bao lâu thì ở bấy lâu.


Khúc Bình không nhịn được phải hỏi :


- Ông vì sao lại bất chợt cải biến chủ ý vậy?


Người mù đáp :


- Căn nhà này cũng không phải là của ta.


Khúc Bình hỏi :


- Chủ nhân của căn nhà này là ai?


Người mù đáp :


- Là một bằng hữu.


Khúc Bình hỏi :


- Bằng hữu? Bằng hữu của ai?


Người mù không trả lời, nhưng Khúc Bình đã nghĩ đến thịt hầm Dật Hoa và đèn chụp lồng đèn thủy tinh.


Hơi thở của Khúc Bình có chút lạnh giá, lại vẫn không thể không hỏi :


- Vị bằng hữu đó chịu cho bọn ta lưu lại?


Người mù đáp :


- Y có điều kiện.


Khúc Bình hỏi :


- Điều kiện gì?


Người mù đáp :


- Tối hôm nay y muốn đến ăn cơm.


Khúc Bình ngây người.


Điều kiện đó chàng thật không dám đáp ứng, lại không thể không đáp ứng.


Không cần biết ra sao, mình đã trú trong nhà của người ta, người ta muốn ăn cơm, không thể coi là một yêu cầu quá đáng được.


Chỉ có một vấn đề.


Vị "bằng hữu" đó thật ra là bằng hữu nào? Khúc Bình còn đang do dự, Thiên Thiên đã xông ra :


- Y muốn gì?


Người mù đáp :


- Tùy tiện ăn cái gì cũng được, y biết trong số các ngươi có Vệ cô nương có thể nấu ăn rất ngon.


* * * * *


Hoàng hôn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Tạm biệt tình đầu

Tạm biệt tình đầu

Giới thiệu: Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi

09-07-2016 1 chương
Má tôi

Má tôi

(khotruyenhay.gq) - Má ơi! Nhà mình giờ hết nghèo rồi má hè! Má cười làm nhăn dúm mấy

23-06-2016
Thư gửi bé con

Thư gửi bé con

(khotruyenhay.gq) Con gái yêu quý của dì! Con là thiên thần nhỏ của cả nhà đấy, con

28-06-2016
Áo bông chần ngày Tết

Áo bông chần ngày Tết

Hồi bà nội tôi còn sống, gần đến tết, vào những ngày nắng ráo, nội thường mang

27-06-2016
Ràng buộc êm ái

Ràng buộc êm ái

Tôi không nhớ, chỉ biết là lần đầu tiên sau khi xách va li về sống chung với tôi,

29-06-2016

Teya Salat