XtGem Forum catalog
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 52 đánh giá )

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long - Chương 4 - Chôn sống, độc dược và ám khí

↓↓

Lúc nàng còn nhỏ thường chờ nửa đêm len lén đi ra đó vọc nước.

bạn đang xem “Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nàng vốn là một đứa bé rất tinh nghịch, chỉ bất quá luôn luôn đè nén lấy mình.


Hiện tại nàng vô ý nhớ đến thời thơ ấu hoan lạc, không chút âu lo, ngày ngày tự do tự tại.


Nàng không cầm được tự hỏi mình: "Nếu quả thời gian có thể đảo ngược lại, ta có sẽ lại làm một người như hiện tại không?"


Trong tâm nàng chợt có một xung động bí mật.


Một người nếu quả có thể tạm thời vứt bỏ tất cả, ôn lại mộng tưởng hoan lạc êm đềm thời thơ ấu, ý nghĩ đó vô luận đối với ai mà nói đều là một dụ hoặc bất khả kháng.


Tim nàng đang đập mạch, càng lúc càng nhanh.


Nàng thật đã đè nén mình quá lâu, cũng nên buông thả mình.


Đêm khuya, người tĩnh, hoang sơn tịch mịch, nước hồ lại trong veo như vầy, ôn nhu như vầy.


Nàng không nhịn được thò tay mày mò cởi một nút áo... có lè vì một khoảnh đời thơ ấu tinh nghịch, nàng rất nảy nở.


Chân nàng thon dài thẳng thớm, ngực săn chắc nhô cao, chỉ bất quá vì quá lâu không tắm mình dưới mặt trời, cho nên xem có vẻ trắng tái nhu nhược, lại càng hiển lộ vẻ nhu mì nữ tính của nàng.


Đó chính là kho tàng trân quý kiêu ngạo nhất của một thiếu nữa, nàng chưa từng để ai xâm phạm tới, thậm chí cả chính nàng cũng rất ít khi nhìn.


Chính nàng nhìn cũng làm cho tim đập thình thịch.


Nàng rất mau chóng hòa mình vào nước, để cho nước hồ trong veo ôm ấp lấy mộng cảnh thơ ấu.


Ngay lúc đó, nàng nhìn thấy một đôi mắt.


Đôi mắt sáng quắc, ẩn tàng giữa cây cỏ và hoa dại rậm rạp, đang chăm chăm nhìn nàng, trong ánh mắt dâng trào một thứ tán thưởng dâm tiện hân hoan.


Nàng lập tức cảm thấy toàn thân cứng đơ băng lãnh, dùng đôi tay che lấy mình, trầm người trong nước.


Đợi đến khi nàng thò đầu lên thở, đôi mắt đó vẫn đang nhìn nàng chằm chằm, hơn nữa còn đang cười ngất.


Nàng không la lên.


Nàng không dám kêu Thiên Thiên và Khúc Bình, nàng chỉ hận mình tại sao lại không cẩn thận như vầy.


Kỳ thật nàng cũng rất cẩn thật, đã nhìn quanh bốn phía, giữa hoang sơn đêm khia tĩnh lạng vốn đáng lẽ không có người đến.


Người đó chợt cười :


- Ngươi không tưởng được ở đây còn có người?


Phượng Nương ngậm miệng.


Nàng thật không biết nên nói gì, nàng chỉ hy vọng người đó là quân tử, sẽ bỏ đi mau mắn.


Người đó lại hiển nhiên không phải là quân tử, không những không có một chút ý định bỏ đi, trái lại còn đứng dậy giữa đám cây cỏ.


Gã là một người trẻ tuổi rất tráng kiện, vận một bộ y phục bó sát màu vàng, nhìn lại càng vạm vỡ mạnh bạo.


Tim Phượng Nương chìm hẳn.


Thứ người trẻ tuổi đó vốn tinh lực sung mãn, làm sao bỏ đi cho được?


Người đó nhìn thấy vẻ kinh hãi sợ sệt trên mặt nàng, lại cười càng khoái trá :


- Ta cũng không tưởng được, ta không ngờ lại có vận khí may mắn như vầy.


May là đang tối, gã không nhìn thấy những bộ phận bên dưới mặt nước, nhưng gã đã tự cởi bỏ y phục mình.


Lẽ nào gã muốn đi xuống?


Gã còn chưa đi xuống, Phượng Nương đã thất thanh la lên :


- Không được.


Người đó cố ý nháy mắt :


- Không được làm gì?


Phượng Nương đáp :


- Ngươi... ngươi không được xuống.


Người đó cười :


- Hồ nước này không phải là nhà ngươi, tại sao ta không được xuống chơi?


Gã tịnh không gấp gáp nhảy xuống, giống như một con mèo đã chụp được chuột, tịnh không vội vàng nuốt sống.


Gã còn muốn chọc ghẹo nàng.


Phượng Nương đã nhịn không đưọc muốn la lên.


Người đó cười :


- Ngươi cứ la, ngươi cho dù có la rách cổ hộng cũng không có ai đến, chỗ này chỉ có quỷ, không có người.


Gã muốn hù nàng, không tưởng được lại đã đề tỉnh n'ng.


Nàng chợt nghĩ đến quỷ hồn hễ cầu là đáp ứng kia, lập tức nói lớn :


- Ngươi biết hiện tại ta muốn gì không?


Người đó hỏi :


- Có phải muốn ta?


Phượng Nương nghiến răng :


- Ta chỉ muốn ngươi biến thành mù lòa.


Câu nói đó vừa nói xong, trong bóng tối đột nhiên có hàn quang lóe lên, giống như tia chớp đập xuống.


Đôi mắt sáng ngời của người đó lập tức biến thành hai lỗ hổng đỏ máu.


Gã chừng như còn chưa biết chuyện này là sao, lóng ngóng hoang mang, biểu tình trên mặt cuối cùng đã lộ rõ biểu tình kinh hãi, mới bắt đầu há miệng la hét, ôm mặt xông ra, lại đập đầu vào thân cây, ngã quỵ không bò dậy nổi.


Phượng Nương cũng giật mình kinh hãi.


Đạo hàn quan lóe lên hồi nãy đột nhiên đến, lại đột nhiên đi.


Không khí tịch mịch, không thấy bóng người, phảng phất nãy giờ chưa xảy ra chuyện gì.


Nhưng người đó lại rõ ràng đã ngã gục, đã biết thành mù lòa.


Phượng Nương không nhịn được la lớn :


- Tôi muốn nhìn thấy người, người có thể để tôi nhìn thấy không.


Núi non tĩnh lặng, không có hồi âm.


Phượng Nương thật quá kinh hoảng, không còn để ý gì nữa, vùng bật dậy, vội vã xỏ quần áo vào, cuống cuồng bỏ chạy.


Trên đường không gặp gì lạ, nàng cuối cùng đã chạy về đến căn tiểu ốc thần bí đó.


Tuy nàng vừa sợ vừa mệt, lại vẫn không chịu làm kinh động đến Thiên Thiên và Khúc Bình, đợi đến khi hơi thở đã bình tĩnh lại, mới len lén đẩy cửa, trở về phòng mình.


Trong phòng một màn tăm tối.


May là nàng còn nhớ chỗ để vật dẫn lửa, rất mau chóng thắp đèn lên, ánh đèn tươi sáng ấm áp luôn khiến cho người ta cảm thấy an toàn. Nhưng ánh đèn vừa sáng lên, nàng lại thất thanh kêu lên.


Trong phòng nàng không ngờ đang có người.


Một người mặc y phục vải bố sắc mặt trắng nhợt đang bất động ngồi trên một cái ghế trong góc, đôi mắt cũng trắng nhợt, không nhìn thấy tròng mắt, cũng không nhìn thấy con ngươi.


Người đó không ngờ cũng là người mù.


Thiên Thiên và Khúc Bình cũng đã đến.


Kỳ thật bọn họ cũng không ngủ. Lúc Phượng Nương trở về, bọn họ đều biết.


Nhưng bọn họ lại không biết người mù đó đến từ lúc nào, bọn họ cũng ngẩn người.


Thiên Thiên thất thanh :


- Ngươi là ai?


Trên mặt người mù hoàn toàn không có chút biểu tình gì, lạnh lùng hỏi ngược lại :


- Ngươi là ai?


Thiên Thiên hỏi :


- Ngươi đến đây làm gì?


Người mù hỏi :


- Ngươi đến đây làm gì?


Thiên Thiên giận dữ :


- Hiện tại ta đang hỏi ngươi.


Người mù đáp :


- Ta cũng biết hiện tại ngươi đang hỏi ta, chỉ bất quá câu đó lại là câu ta nên hỏi ngươi.


Y lạnh lùng nói tiếp :


- Đây là nhà của ta, các ngươi là ai? Đến đây làm gì?


Thiên Thiên không nói gì được, có lúc tuy nàng cũng không thèm nói lý lẽ, nhưng lần này nàng lại không có cách nào tìm lời nói cưỡng từ đoạt lý mà nói ra được.


Bọn họ thật không có một chút đạo lý nào.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Nụ hôn ngược nắng

Nụ hôn ngược nắng

Có những người, suốt đời chỉ đi tìm một nụ hôn... *** Có những con người suốt

29-06-2016
Đơn Phương !!!

Đơn Phương !!!

Lời tựaKhi tôi bắt đầu đặt bút viết ra những dòng này cũng là lúc tôi thả mình

20-07-2016 3 chương
Thằng Nghiện.

Thằng Nghiện.

Tô đau đáu nhìn vào làn khói trắng mê hoặc đang toả ra từ mồm thằng Phát Mặt Sẹo,

29-06-2016
Trần Thế

Trần Thế

Tác giả Mộc Phan chính là tác giả của 2 cuốn tiểu thuyết ngôn tình Ánh Sao Ban Ngày,

27-07-2016 45 chương
Đeo chuông miệng mèo

Đeo chuông miệng mèo

Vì mèo mà cuộc sống họ nhà chuột trở nên khó khăn. Ngày nào chuột cũng bị mèo săn

24-06-2016
Chỉ mới bắt đầu

Chỉ mới bắt đầu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi đồng ý

27-06-2016