Lã Nguyên Sinh thần tình đang xúc động, nghe Cao Nhẫn hỏi, lão ấp úng nói :
bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Hiền điệt, đã hai hôm rồi, ta xem phụ nhân nọ có nhiều nét quen quen, ta cứ ngờ ngợ là đã gặp ở đâu rồi...
- Ở đâu? Bá bá cố nhớ lại xem.
- Ta.. Ta không biết nữa. Nhưng mỗi lần nhìn thấy phụ nhân ta lại xúc động, nhất là mỗi khi nghe phụ nhân hỏi: 'Nhị sư huynh, có phải nhị sư huynh đó không?' là ta lại càng nhớ đến nhị đệ ta.
- Hay là phụ nhân này ắt có liên quan đến Văn tiền bối?
Gật đầu, Lã Nguyên Sinh nói :
- Ta cũng mường tượng như thế!
- Thế sao bá bá lại không hỏi thẳng xem sao?
Lã Nguyên Sinh gật đầu tán đồng :
- Ta cũng đã định như thế, nhưng cố đợi cho hiền điệt giải hết các cấm chế đã.
- Phụ nhân đó sắp đến chưa?
- Chưa ăn bữa trưa, còn hơn nửa ngày nữa phụ nhân đó mới xuất hiện.
Thế là thời gian lại qua đi, đã qua bữa tối được ba khắc thời gian. Xa xa đã thấy thấp thoáng có ánh đuốc. Cả hai cùng bồn chồn, nôn nao chờ đợi.
Phụ nhân chưa xuất hiện đã nghe tiếng lảm nhảm :
- Chồng ta đâu? Con ta đâu?
Vừa nghe tiếng lảm nhảm từ xa. Cả hai, Cao Nhẫn và Lã Nguyên Sinh đồng đứng dậy tiến lại gần song sắt. Tiếng bước chân phụ nhân đến gần, ánh đuốc đã soi sáng một vùng không gian, càng lúc càng đến gần. Và rồi phụ nhân đã lên tiếng :
- Chồng ta đâu? Con ta đâu? - Rồi lại lảm nhảm nói, trong khi đưa mắt nhìn cả hai. - Nhị sư huynh, nhị sư huynh! Có phải nhị sư huynh đó không?
Lã Nguyên Sinh vội lên tiếng :
- Nhị muội tức, phải muội tức đó không? Ta là đại huynh đây! Đại huynh của muội tức đây, Lã Nguyên Sinh đây! Có phải nhị muội tức không? Nhìn đây! Nhìn đại huynh đây! Nhị muội tức còn nhớ ta không? Có nhận được ta không?
Càng nói Lã Nguyên Sinh càng xúc động, nói một hơi không ngừng nghĩ, đến cuối cùng lão như muốn hét to lên...
Phụ nhân trân trối nhìn Lã Nguyên Sinh, miệng vẫn lảm nhảm :
- Không phải là nhị sư huynh!
Phụ nhân đã định bỏ đi.
Động tâm, Lã Nguyên Sinh bật kêu lên :
- Văn Thiên Linh!
Phụ nhân nghe tiếng kêu như tiếng sấm nổ giữa trời quang, thân hình run rẩy, cây đuốc trên tay cơ hồ muốn rơi xuống đất. Ngoảnh mặt lại, ánh mắt như có một chớp lóe, phụ nhân run rẩy nói :
- Ai? Ai gọi tên chồng ta đó? - Rồi lại lảm nhảm - Chồng ta đâu? Con ta đâu?
Lã Nguyên Sinh sợ phụ nhân lại bỏ đi, nên vội lên tiếng gọi một lần nữa, tiếng kêu mơ hồ, êm nhẹ :
- Văn Thiên Linh! Trang Đài Trúc!
Lần này, phản ứng của phụ nhân càng rõ rệt hơn. Tay chân run lẩy bẩy. Đuốc rơi đánh 'phịch xuống đất, phụ nhân vừa khom người xuống nhặt đuốc, vừa lảm nhảm :
- Trang Đài Trúc! Trang Đài Trúc!...
Tay đã cầm đuốc lên rồi mà phụ nhân chưa thôi lảm nhảm :
- Trang Đài Trúc... Trang Đài Trúc là ai? Ai là Trang Đài Trúc? Trang Đài Trúc...
Lúc này, hầu như phụ nhân không còn nhớ đến việc phải bỏ đi nữa.
Phụ nhân luôn miệng lảm nhảm :
- Trang Đài Trúc... Trang Đài Trúc là ai? Là ai?
Lã Nguyên Sinh mơ hồ cũng muốn phát điên, lão cũng lảm nhảm :
- Trang Đài Trúc... Trang Đài Trúc muội! Nhụ muội tức... nhị muội tức...!
Cao Nhẫn cứ ngẩn ngơ, hết nhìn phụ nhân lại nhìn đến Lã Nguyên Sinh, thấy thần tình của cả hai người mà bi đát cho cả hai người, Cao Nhẫn cố đứng gần hơn, gần sát bên hàng chấn song mà cứ đưa mắt nhìn cả hai.
Vẫn nghe cả hai không thôi lảm nhảm, Cao Nhẫn bối rối không biết nên phải làm gì đây?
Trong lúc cực kỳ bối rối và hoang mang, Cao Nhẫn đã bật hỏi :
- Bá bá! Có phải là phu nhân của Bạch Nguyệt Truy Kiếm Văn Thiên Linh, Văn tiền bối không?
Lới nói trong lúc vô tình đã như cọng rơm mà người chết đuối vớt được... Phụ nhân nọ thôi lảm nhảm ngay, mà còn lại cất tiếng hỏi :
- Bạch Nguyệt Truy Kiếm! Bạch Nguyệt Truy Kiếm đâu rồi? Bạch Nguyệt Truy Kiếm đâu? Hồng Nhật Kiếm đâu? Đại huynh, đại huynh đâu rồi, mau cứu lấy Văn nhị sư huynh... Đại huynh...!
Giọng nói của phụ nhân càng lúc càng rõ, càng lúc càng có hồn hơn, không còn chỉ là những tiếng lảm nhảm vô hồn nữa!
Lã Nguyên Sinh cũng do câu hỏi của Cao Nhẫn mà như người đang mê chợt tỉnh, lão đã định lên tiếng đáp lời thì đã nghe phụ nhân nhắc đến danh hiệu của mình. Lão lại ý thức mà đáp ngay tiếng gọi cầu cứu của phụ nhân :
- Hồng Nhật Kiếm đây! Kẻ nào dám động đến Bạch Nguyệt Truy Kiếm nhị đệ ta! Kẻ nào cả gan dám chọc đến Hồng Bạch nhị kiếm?
Trong mơ hồ, phụ nhân cũng lên tiếng đối đáp với Lã Nguyên Sinh :
- Hồng Bạch Nhị Kiếm trang nào phải nơi cho kẻ nào muốn đến là đến! Muốn đi là đi! Không...! Không! Đại huynh không! Hồng Bạch Nhị Kiếm trang cháy rồi, cháy hết rồi! Con ta đâu? Con ta đâu?
Nói đến đây, phụ nhân đưa mắt đã lạc thần nhìn quanh quất như muốn tìm kiếm đứa con của bà ta. Bất chợt, qua ánh đuốc bập bùng, bà ta nhìn thấy rõ Cao Nhẫn, bà ta bật thốt lên :
- Văn Thiên Linh huynh! Văn nhị sư huynh! Con chúng ta đâu? Nhị sư huynh có nhìn thấy Nguyên nhi không? Con ta đâu? Hãy trả con ta lại đây! Nguyên nhi...
Tiếng gọi của phụ nhân càng lúc càng lớn, làm kinh động đến nhiều người đang bị giam giữ ở quanh đây.
Có tiếng chân người chạy đến. Có bóng người xuất hiện. Hai người.
Một cao một thấp. Một già một trẻ. Người già đưa mắt ra hiệu cho người trẻ, dìu phụ nhân đi. Rồi người già lên tiếng :
- Không có việc gì! Các người hãy ngủ đi! Đừng làm ồn nữa!
Cao Nhẫn và Lã Nguyên Sinh không đê ý đến người già vừa đến, chỉ đưa mắt nhìn theo phụ nhân đang bị đưa đi.
Phụ nhân chân bước đi mà cứ ngoảnh mặt lại, cứ nhìn vào Cao Nhẫn mà nói :
- Văn nhị sư huynh, mau cứu lấy Nguyên nhi! Mau cứu lấy con chúng ta!... Nhị sư huynh! Nhị...
Lã Nguyên Sinh lúc này đã phần nào bình tâm, tỉnh trí. Hết nhìn phụ nhân ở xa mà nghe tiếng nói của phụ nhân, lại quay sang nhìn Cao Nhẫn... Rồi lão lẩm bẩm, trong khi đầu không ngớt gật gật :
- Phải rồi! Đúng rồi! Chắc là đúng rồi!
Cả hai hoàn toàn không để ý đến người vừa mới đến, người già đang đứng ngay bên cửa có hàng chấn song sắt.
Cao Nhẫn nghe rõ tiếng lẩm bẩm của Lã Nguyên Sinh nên nhìn lão mà hỏi :
- Đúng rồi? Bá bá nói cái gì là đúng rồi?
Lã Nguyên Sinh như đã chắc ý nên đáp :
- Nhìn hiền điệt, ta cứ ngờ ngợ là nhìn thấy Văn nhị đệ của ta! Giống lắm! Thật là giống như khuôn đúc!
- Phải! Cao thế huynh đây trông thật chẳng khác Bạch Nguyệt Truy Kiếm khi xưa! Quả là không khác chút nào!
Nge tiếng người lạ đang nói ở cạnh ngay bên, Cao Nhẫn và Lã Nguyên Sinh mới phát hiện người già vẫn còn đang đứng đó, và câu nói vừa rồi chính là do người già này phát ra.
Kinh ngạc và bàng hoàng, cả hai đồng kêu lên :
- Đúng là Truy Phong Tẩu Cái Mã Hoàng!
Cao Nhẫn định lên tiếng hỏi...
Lã Nguyên Sinh do tâm thần còn đang vướng víu chuyện mới rồi nên lẹ miệng hơn, hỏi :
- Mã lão huynh có thấy hắn giống thật không? Có giống Văn nhị đệ của ta không? Mã lão huynh hãy xác định lại xem!
Mã Hoàng gật đầu nói :
- Đừng nói chi đến lão già mắt kém này, ngay tất cả người trên giang hồ cũng phải nhìn nhận là giống thật. Cao thế huynh đây trông uy uy lẫm lẫm không khác nào Bạch Nguyệt Truy Kiếm Văn Thiên Linh lúc xưa cả! Giống tợ hai giọt nước!
Khẳnh định xong, lão lại quay sang quở trách :
- Hai người làm gì thế? Không thiết sống nữa à? Sao nửa đêm lại làm kinh động lên như vậy? May hôm nay là phiên trực của lão già này, nếu không thì nguy cả lũ.
Không đáp mà cũng không ra vẻ sợ sệt, Lã Nguyên Sinh vẫn cứ hỏi :
- Mã lão huynh! Phụ nhân đó là ai vậy? Sao lại ở đây? Làm thế nào mà bà ta đi lại một cách dễ dàng thế?
Mã Hoàng tuy đang bực tức, nhưng vẫn cố nén mà trả lời :
- Không để thế thì phải làm sao? Giam giữ bà ta mà được yên ư? Bà ta lại không làm ầm lên à? Bà ta là ai, lão già này không được biết, chỉ biết khi lão già này đến đây thì đã thấy bà ta ở đây rồi! Hỏi lại những người đã ở đây từ trước thi ai cũng đều nói như vậy cả!
Nghĩa là đã kết thúc câu chuyện này, lão già này đành phải nói là bà ta đã ở đây từ lâu lắm rồi! Xong! Còn các vị, các vị tính sao đây? Chuyện mình lại không lo, sao lại đi lo cho chuyện người?
Càng nói, lão càng bực tức.
Hiểu được điều này, Cao Nhẫn vuốt ve lão :
- Mã tiền bối! Thôi đừng có bực nữa! Sao tiền bối hôm nay đến là có việc gì không? Nói đi tiền bối, vãn bối đang hầu nghe đây!
Vẫn còn bực tức, tuy đã nguôi nguôi phần nào, lão nói :
- Thì còn việc gì nữa, ngoài việc lo sự thoát thân cho cả hai!
- Thoát thân!
Cả hai phấn khích quá, đồng la lên... Dậm chân bực bội, Mã Hoàng gắt :
- Trời ơi! Thế này thì chỉ có chết mà thôi! Các người sao lắm miệng thế?
- Được rồi! Được rồi! Thế Mã lão huynh đã có kế nào thoát thân được? Nói nghe coi!
Chương trước | Chương sau