pacman, rainbows, and roller s
Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân

Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 34
5 sao 5 / 5 ( 69 đánh giá )

Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân - Chương 31 - Ngục tù tăm tối. Thân phận tỏ tường

↓↓

- Kế là kế gì? Lão già này có kế gì mà nói, là ta chỉ hỏi hai người đã toan liệu gì chưa?

bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đến lượt Lã Nguyên Sinh gắt :


- Ta ở trong này, còn liệu được gì nữa mà toan với tính. Vậy mà ta cứ ngỡ lão già ngươi đến đây là đã có kế gì rồi. Thế mà cũng nói!


Xẻn lẻn, Mã Hoàng đành cười trừ...


Cao Nhẫn hỏi chen vào :


- Mã tiền bối! Đường đi lối lại ở trong này, tiền bối đã tỏ tường cả chứ? Có thế mới nói chuyện thoát thân.


Mã Hoàng lại bực tức nói :


- Cũng thật là hay cho cái lũ Hiệp Thiên bang này! Ta đã ở đây gần hai năm, cũng là một Ngân lệnh sứ, thế mà bọn chúng vẫn chưa tin ta. Đường đi nước bước, cơ quan, bẫy rập, nhất nhất đều do bọn chúng dẫn dắt! Nhắc đến chuyện này, ta thật còn bực tức! Đúng là một lũ gian ngoa!


Như quả bóng bị xì hết hơi, Cao Nhẫn thấy chán nản không muốn nói gi nữa cả... quay người đi sát vào phía trong. Mặc kệ cho hai lão già mặc tình mà đối đáp, hỏi chuyện nhau.


Quả là đúng với ý muốn của Lã Nguyên Sinh, lão đưa tay khều nhẹ Mã Hoàng mà nói :


- Mã lão huynh, ta có hai việc này muốn nói cho lão huynh hay! Lão huynh hãy tiến lại gần đây.


Mã Hoàng y lời, tiến sát lại.


Lã Nguyên Sinh hạ giọng nói khẽ :


- Việc thứ nhất liên quan đến thân thế, lai lịch của Cao Nhẫn. Suỵt, đừng hỏi, mà nghe ta nói đã, ta đoan chắc rằng hắn chính là giọt máu của nhà họ Văn. Mã huynh liệu cách nào, đưa ta đến gặp phụ nhân kia... Hừm, đã bảo cứ nghe, không được nói kia mà... Cứ đưa ta và hắn đến gặp, chuyện sẽ không sao đâu, Mã huynh đừng ngại! Đây này, để ta nói luôn việc thứ hai, là Mã lão huynh sẽ yên tâm ngay, hắn đã tự giải khai được cấm chế của lão Quân chủ rồi. Suỵt... hắn đã phục hồi được công lực như trước. Việc tháo cũi xổ lồng, chỉ cần lão huynh cố giúp một tay là xong ngay! Chỉ lo cho một mình hắn thôi! Đến khi diệt xong lão Quân chủ, bọn ta lúc đó còn gì phải sợ nữa. Thế nào? Nghe có được không?


Mã Hoàng nghe xong, nửa lo nửa mừng, lão suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói khẽ :


- Được rồi, việc thứ nhất, đưa các người đến chỗ phụ nhân kia thi không khó khăn lắm, chỉ ngại các ngươi làm ồn thì lỡ chuyện. Còn việc thứ hai, khó khăn hơn, nhưng để ta liệu xem có cách nào không! Xong việc, bọn các người quay lại ngay đây nhé! Đừng vọng động, cố mà chờ tin của ta! Nào, đi ra đi!


Truy Phong Tẩu Cái Mã Hoàng dùng chìa khóa mà mở ngay cửa phòng giam, ra dấu cho Lã Nguyên Sinh, rồi đi trước một bước.


Lã Nguyên Sinh quay lại ngoắc Cao Nhẫn, rồi cũng đi ra.


Cao Nhẫn vì chán nản, không buồn để tâm tới lời thì thầm của hai lão già, nhưng đến khi Mã Hoàng mở khóa thì Cao Nhẫn đã đứng bật dậy, trố mắt ngạc nhiên mà nhìn thấy Lã Nguyên Sinh ngoắc tay, tuy không hiểu nhưng vẫn bước đi theo.


Mười trượng, rẽ trái. Mười trượng, lại rẽ trái. Muời trượng, lại rẽ trái.


Sau ba lẫn rẽ trái đã đến một góc tối, thoảng có mùi hôi thối.


Cao Nhẫn hỏi nhỏ :


- Đây là đâu? Sao lại đến đây?


Mã Hoàng không đáp, mà nói với Lã Nguyên Sinh :


- Đến rồi, các ngươi đi thẳng vào!


Lã Nguyên Sinh vội hỏi :


- Mã lão huynh, tối thế này làm sao mà nói chuyện được đây? Mã lão huynh có đá lửa không?


Không đáp, Mã Hoàng lấy từ trong người ra một đoạn sắt nhỏ, đưa cho Lã Nguyên Sinh và hỏi :


- Lã huynh biết dùng vật này không?


Lã Nguyên Sinh gật đầu đáp :


- Bữu bối của Cái bang đây mà! Vậy là tốt lắm rồi! Mã lão huynh đi đi! Đi lo việc kia đi! Bọn ta chờ tin nhé!


Mã Hoàng xoay người bỏ đi...


Lã Nguyên Sinh nắm lấy tay Cao Nhẫn mà đi vào.


Cao Nhẫn, lúc này do nội công đã phục, mắt đã tin tường, nhìn rõ mọi vật, nói với Lã Nguyên Sinh :


- Bá bá! Ở trong góc kia như có người! Ai vậy?


Lã Nguyên Sinh nghe Cao Nhẫn nói, thần tình bỗng trở nên xúc động, lão nói nhỏ :


- Cao hiền điệt! Là phụ nhân điên ấy mà! Hiền điệt nghe ta nói đây. Ta tin chắc hiền điệt là con của Văn nhị đệ ta! Ta... ta kêu lão Tẩu Cái đưa ta và hiền điệt đến gặp bà ta mà làm rõ trắng đen, nếu có gì, hiền điệt nhớ cố mà kềm nén, chớ làm kinh động nhé!


Cao Nhẫn từ khi thấy phụ nhân cứ nhìn mình mà lẩm bẩm kêu là 'Vân nhị sư huynh', cảnh mà Cao Nhẫn thật sự xúc động đến tận tâm can!


Sau nữa, nghe một hai Lã Nguyên Sinh và Mã Hoàng cứ bảo mình trông giống Văn Thiên Linh, Bạch Nguyệt Truy Kiếm, Cao Nhẫn cũng đã thấy phần nào rúng động.


Bây giờ lại nghe lời đoan chắc của Lã Nguyên Sinh, thần tình của Cao Nhẫn lại càng cảm thấy bồi hồi, trong lòng cứ nao nao, không bút mực nào tả xiết được.


Gần như là rón rén, cả hai bước lại chỗ phụ nhân đang nửa nằm nửa ngồi, miệng không thôi lảm nhảm!


Một ánh lửa bừng lên từ đoạn sắt nhỏ trên tay của Lã Nguyên Sinh, đã làm cho cả ba người đều giật mình.


Lã Nguyên Sinh giật mình vì xem lại khuôn mặt cùng nụ cười ngây dại của phụ nhân, Lã Nguyên Sinh trông thấy rất giống vợ của nhị đệ mình, tức là Trang Đài Trúc, nhị muội tức của lão.


Phụ nhân kia giật mình vì tâm thần lúc nào cũng tưởng nhớ đến hình bóng của chồng mình là Văn Thiên Linh, nay đang âu sầu, nghĩ đến con mà oán trách chồng mình sao không ra tay cứu, bất chợt ánh sáng bùng lên, rọi rõ khuôn mặt của Cao Nhẫn, bà ta thảng thốt mà nhìn chăm chăm vào Cao Nhẫn mà nói :


- Văn nhị sư huynh, Văn Thiên Linh! Văn nhị sư huynh đây mà!


Cao Nhẫn cũng giật mình vì tâm tư đang bị câu nói đoan chắc của Lã Nguyên Sinh chi phối. Đến khi thấy rõ ràng phụ nhân cứ nhìn mình mà gọi "Văn Thiên Linh, Văn nhị sư huynh".


Không cầm được nửa, Cao Nhẫn đã quỳ phục xuống ôm lấy đôi chân của phụ nhân mà nức nở kêu :


- Mẫu thân! Mẫu thân! Hài nhi đây này! Mẫu thân! Mẫu thân không nhận được hài nhi sao?


Tiếng gọi nức nở của Cao Nhẫn như tia sáng lóe lên trong đêm. Gợi ngay trong tiềm thức của phụ nhân, tiếng kêu bé bỏng của con mình khi xưa, thuở còn thơ dại...


Bà cũng đưa tay ôm lất đầu của Cao Nhẫn khóc mà kêu :


- Nguyên nhi, Nguyên nhi của mẹ đây mà! Sao Nguyên nhi cứ bỏ ta mà đi đâu vậy? Ta nhớ con! Ta trông chờ con biết bao là đau xót. Nguyên nhi... Nguyên nhi...


Lã Nguyên Sinh đứng trước tình cảnh này, tuy xúc động nhưng không thể biết chắc là phụ nhân kia đã tỉnh thật hay là không? Hay là bà ta chỉ vì nhớ đến con quá mà chỉ nói mơ hồ vậy thôi.


Đưa tay khẽ chạm vào người Cao Nhẫn, lão nói khẽ :


- Hiền điệt, xem chừng bà ta chưa tỉnh hẳn đâu! Hiền điệt đừng vì quá xúc động mà làm hư việc.


Cao Nhẫn nghe lời nói của Lã Nguyên Sinh, nghiệm lại thì thấy thiệt là hữu lý, bối rối, Cao Nhẫn hỏi :


- Vậy thì phải làm sao đây, bá bá nói đi.


Lã Nguyên Sinh cũng đâm ra bối rối... lão cứ nhìn phụ nhân đang nức nở kêu Nguyên nhi, Nguyên nhi mà cũng không biết phải làm thế nào...


Động tâm, Lã Nguyên Sinh hỏi Cao Nhẫn :


- Hiền điệt, trong người hiền điệt có giữ một vậy gì do nhũ mẫu trao lại mà là vật gia truyền không?


Cao Nhẫn ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu :


- Không có!


Thật là tấu xảo! Khéo thay, Mã Hoàng lại đi đến. Nhìn Mã Hoàng trong trang phục của Ngân lệnh sứ, Cao Nhẫn tâm linh chợt máy động, nói ngay :


- Có rồi, có rồi, tiểu điệt có cách rồi!


Đoạn bước ra đón Mã Hoàng, không để lão kịp lên tiếng, Cao Nhẫn đã hỏi :


- Mã tiền bối, Mã tiền bối có Ngân lệnh bài không?


Thấy Mã Hoàng gật đầu, Cao Nhẫn lại nói :


- Mau! Tiền bối hãy lấy cho vãn bối mượn, có việc cần dùng! Cả tiền bối nữa, hãy mau lại đây!


Ngơ ngác, Mã Hoàng lấy Ngân lệnh bài trao cho Cao Nhẫn, chân từ từ đi tới mà không hiểu Cao Nhẫn định làm gì?


Lã Nguyên Sinh cũng hoang mang, ngỡ Cao Nhẫn đã...


Cao Nhẫn không giải thích, tay giữ Ngân lệnh bài trong tay, tay kia nắm lấy tay Mã Hoàng đi gần lại phía phụ nhân. Dưới ánh sáng từ đoạn sắt nhỏ, Cao Nhẫn xòe bàn tay đang giữ Ngân lệnh bài mà khẽ quát lên :


- Xem này!


Ánh lửa bập bùng khi sáng, khi mờ, chiếu vào mảnh Ngân lệnh bài, hắt vào mắt của phụ nhân...


Không khí tĩnh mịch, lạnh như ánh kim khí chiếu ra lạnh! Lạnh như trường bào màu trắng của Ngân lệnh sứ toát ra lạnh!


Lạnh lùng! Mọi người cơ hồ đều nghe giật mình sau tiếng quát khẽ của Cao Nhẫn. Cao Nhẫn cũng bắt lạnh người khi nhìn thấy thầnh tình khiếp hãi của phụ nhân.


Phụ nhân cũng bắt lạnh mình khi tâm thầm rơi ập vào quá khứ kinh khiếp, đáng sợ, phụ nhân run rẩy cố lết lùi lại.


Lùi lại làm sao được khi sau lưng đã là vách đá dựng đứng.


Lã Nguyên Sinh lo sợ thay cho phụ nhân, định lên tiếng bảo Cao Nhẫn thôi cái trò này đi.


Thì phụ nhân đã lên tiếng lắp bắp, khi thất sự thấy đã hết đất lùi :


- Giết... giết hắn... hắn đi! Nhị sư huynh, hãy... coi chừng hắn đó... hắn ở ngay... bên cạnh... nhị sư huynh đó! Giết... giết hắn đi... nhị sư huynh...


Thấy Cao Nhẫn không tỏ ra ý gì muốn hành động, phụ nhân lại nhìn sang Lã Nguyên Sinh mà kêu :


- Đại... đại huynh! Sao... không tiếp trợ... một tay... cho nhị... sư huynh... đại huynh...


Rồi lại quay sang Cao Nhẫn mà nói, mắt đã có thần, đang lóe ra một tia hung quang :


- Văn Thiên Linh! Sao sư huynh lại đứng chết trân vậy? Sao không giết hắn ngay đi?


Không rõ vì chuyện xảy ra giống in như thật hay Cao Nhẫn có ý định gì từ lúc trước, Cao Nhẫn đã vươn tay ra điểm vào huyệt Định Thân và Á huyệt của Mã Hoàng.


Mã Hoàng ngã ra mà không hiểu vì sao lại như thế! Lã Nguyên Sinh cũng bàng hoàng...


Riêng phụ nhân, tia mắt đã dịu đi, thở phào một hơi nhẹ nhõm khi thấy Cao Nhẫn đang vòng tay nói với Lã Nguyên Sinh :


- Lã đại huynh! Thế là chúng ta đã giết được tên đại ác đó rồ! Hồng Bạch Nhị Kiếm trang từ nay vang danh thiên hạ.


Phụ nhân cũng mỉm cười mà nói với Lã Nguyên Sinh :


- Đa tạ Lã đại huynh đã giúp tệ phu quân một tay! Trúc muội nhớ ơn Lã đại huynh suốt đời!


Lã Nguyên Sinh như đang sống lại quá khứ mười tám năm về trước, lão ta cũng bật cười mà nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Cánh cò trở về

Cánh cò trở về

Ở bến Lường, có vợ chồng lão Nguyên làm nghề chở đò ngang, cả hai tuổi đã ngoài

27-06-2016
Một kẻ hợm hĩnh

Một kẻ hợm hĩnh

Anh Gà Trống bay lên đậu trên hàng rào rồi rướn cao đầu lên trời. – Anh đang

24-06-2016
Ngày ta im lặng

Ngày ta im lặng

Anh nhận ra anh đang ảo tưởng về mối quan hệ với Mai. Và khoảng trống trong anh, từ

24-06-2016
Camera

Camera

Bài Giáo dục công dân dạy thấy bạn sai phải nhắc nhở. Nhưng đó là lí thuyết, còn

28-06-2016