pacman, rainbows, and roller s
Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân

Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 34
5 sao 5 / 5 ( 103 đánh giá )

Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân - Chương 31 - Ngục tù tăm tối. Thân phận tỏ tường

↓↓

- Hảo muội tử, hảo hiền đệ, chúng ta đã là anh em một nhà, tình thân như thủ túc, hiền phu phụ cớ sao lại khách sáo?

bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Phụ nhân lại nói :


- Thế là đã qua một trường ác mộng, lúc nãy, vợ chồng muội trông đại huynh biết là dường nào! Lã đại huynh, sao lúc này trông đại huynh già quá vậy?


Sự tình diễn tiến đến đây, Cao Nhẫn và Lã Nguyên Sinh khấp khởi vui mừng, nhưng Cao Nhẫn lại bắt đầu lo, vì lúc này phụ nhân như đang sống vào thời khoảng mười tám năm về trước. Đưa ánh mắt lo âu nhìn Lã Nguyên Sinh!


Lã Nguyên Sinh cũng hiểu được điều này, lão cũng thấy lo sợ. Nhưng dù sao, tuổi cao hơn thì lịch duyệt cũng phong phú hơn, Lã Nguyên Sinh nghiêm nét mặt, nhìn phụ nhân mà hỏi :


- Nhị muội tức! Nhị muội nói ta nghe xem sự việc đã xảy ra như thế nào?


Phụ nhân lúc này, thần trí vẫn đầy ắp những sự kiện như vừa mới xảy ra đây thôi, nên rất rành mạch nói lại :


- Lã đại huynh vừa rời Nhị Kiếm trang chừng hơn tháng, đã có một người đến đây xưng là Quân chủ gì đó. Y bắt buộc tệ phu quân phải đầu phục y. Cùng với y lo việc bá chủ võ lâm. Y còn trao cho tệ phu quân một lệnh bài đó, phong cho tệ phu quân làm Kim lệnh sứ và hứa sau này sẽ cất nhắc và đưa Nhị Kiếm trang lên hàng bậc nhất của võ lâm. Y nói thì nói, nhưng tệ phu quân nhất quyết không nghe, bảo là phải qua ý kiến của đại huynh. Lời qua tiếng lại, tệ phu quân không phục nên gọi y là tên đại ác ma! Y lấy thế làm giận nên cho thuộc hạ xông vào nhằm bắt tệ phu quân. Trường ác đấu xảy ra, muội không thể nào phụ giúp được cho nhị sư huynh vì muội còn phải bận chăm lo cho Nguyên nhi... ủa, đại huynh, đại huynh có trông thấy Nguyên nhi đâu không? Nguyên nhi, Nguyên nhi... con đâu rồi?


Chuyện thuật lại chưa đến hồi kết cuộc. Nhưng không cần nữa vì lúc này Lã Nguyên Sinh e em dâu mình quá bấn loạn mà điên trở lại. Lão liền hắn giọng :


- E hèm... Nhị muội tức! Nhị muội tức nghe ta nói đây. Nhị muội nhìn xem chúng ta đang ở dâu đây? Nhị muội nhìn xem ta thật sự đã già chưa? Còn muội tức, muội tức nhìn xem lại tóc của muội thì rõ, chúng ta đều đã già cả rồi! Muội tức có nghe ta nói không? Có hiểu điều ta nói không?


Giọng nói trầm ấm, nghiêm cẩn của Lã Nguyên Sinh đã bắt buộc Trang Đài Trúc phải nhìn xung quanh mình. Nhìn mái tóc đã bạc của Lã Nguyên Sinh, rồi đưa tay cầm tưng lọn tóc rối của mình mà nhìn, mà thẫn thờ, mà ưu tư :


- Sao chúng mình lại ở đây? Đây là đâu? Sao chúng ta lại già đến thế này? Lã đại huynh, Lã đại huynh nói xem?


Gật đầu, từ tốn ngồi xuống trước mặt Trang Đài Trúc, để mặc Cao Nhẫn cứ đứng ở đằng sau, để mặc Mã Hoàng cứ nằm dài dưới nền đá lạnh.


Lã Nguyên Sinh nói :


- Việc của hiền phu phụ ta đã biết! Chỗ chúng ta đang ở đây không phải là Nhị Kiếm trang! Lúc này chúng ta đang ngồi nói chuyện đây là sau chuyện đã xảy ra cho Nhị Kiếm trang đã mười tám năm rồi! Ta hỏi muội, chúng ta không già hơn sao được? Chúng ta đâu có thể còn trẻ mãi! Nguyên nhi của muội nay đã lớn khôn, đã thành nhân! Muội muội không muốn xem lại Nguyên nhi sao? Muội không muốn con của muội trưởng thành sao?


Từng lời, từng lời nói của Lã Nguyên Sinh đã vén từng đám mây mù trong tâm trí của Trang Đài Trúc! Nghe nói con mình nay đã lớn khôn, Trang Đài Trúc rất vui mừng, bà hỏi ngay :


- Đâu? Lã đại huynh! Nguyên nhi của muội đâu? Muội muội muốn nhìn thấy Nguyên nhi! Muội muốn xem Nguyên nhi đã lớn như thế nào!


Không vội, từ tốn, Lã Nguyên Sinh lại hỏi :


- Nguyên nhi nay đã lớn, muội không nhận ra đâu. Muội có biết một dấu vết gì trên người Nguyên nhi không? Một dấu vết gì đó rất riêng biệt mà chỉ có muội hoặc chỉ có hiền phu phụ biết mà thôi!


Trang Đài Trúc không ngập ngừng, đáp ngay :


- Sao Lã đại huynh chóng quên thế? Lã đại huynh không nhớ Nguyên nhi của mình có cái bớt đen hình vầng trăng ở...


- Ngay giữa lưng! Trời ơi! Thế mà ta không nhớ được, sao mà ta vô dụng đến thế này! Nào hiền điệt, hiền điệt tiến lại gần xem nào! Quay lưng lại!


Vén! Vén trường bào lên nào!


Luống cuống, lập cập, Lã Nguyên Sinh cứ ấp úng mà nói. Cao Nhẫn cứ run run mà nghe theo từng lời lão bảo.


- Nguyên nhi! Nguyên nhi của mẹ đây mà! Đúng rồi. Nào Nguyên nhi hãy xoay lại xem, cho mẹ nhìn mặt con cái nào.


Trang Đài Trúc đưa tay lần theo vết bớt hình vầng trăng ở ngay giữa lưng của Cao Nhẫn, và xúc động đến tột cùng khi Cao Nhẫn từ từ xoay mặt lại.


Nước mắt Trang Đài Trúc đã ràn rụa.


Nước mắt của Cao Nhẫn cũng tuôn dài.


Và nước mắt của Lã Nguyên Sinh cũng nhòe đi đôi mắt.


Kể cả Mã Hoàng nằm ở phía sau, không nói được cũng phải chảy dài nước mắt xuống đến tận mang tai.


- Mẫu thân! Mẫu thân! Nguyên nhi đây! Nguyên nhi của mẫu thân đây!


Trang Đài Trúc cũng gục mặt vào vai của Cao Nhẫn, bây giờ phải gọi là Nguyên nhi mà khóc :


- Nguyên nhi, mẫu thân nhớ thương Nguyên nhi nhiều lắm. Nguyên nhi có biết không? Nguyên nhi.


Lã Nguyên Sinh cứ để cho hai mẹ con ôm nhau mà khóc, lão quay lại, giải huyệt Định Thân cho Mã Hoàng, lão nói khẽ :


- Mã lão huynh, lại đây, chúng ta cùng nói chuyện nào! Cứ để cho mẫu tử hắn ở đấy! Bây giờ hắn không còn nhớ đến ai nữa đâu.


Đưa Mã Hoàng đi xa, cách mẹ con Nguyên nhi chừng hơn trượng, Lã Nguyên Sinh mới dưa tay giải huyệt câm cho Mã Hoàng, lão nói tiếp :


- Mã lão huynh đừng để tâm đến việc này nhé! Việc này, sau ta sẽ nói là Cao... Nguyên nhi tạ tội với lão huynh sau! Bây giờ lão huynh nói đi! Có tin gì không mà Mã lão huynh phải trở lại đây? Tin tốt lành phải không?


Lắc đầu, Mã Hoàng nói khe khẽ gì đó với Lã Nguyên Sinh, càng nghe Lã Nguyên Sinh càng biến sắc.


Đằng kia lại có tiếng rú kinh hoàng của Trang Đài Trúc. Rồi lại có tiếng khóc nức nở của Trang Đài Trúc, tiếng khóc nhỏ dần, rồi nín bặt.


Có tiếng của Nguyên nhi nói :


- Mẫu thân yên tâm, hài nhi quyết phải báo thù này!


Lời trấn an của Cao Nhẫn, Nguyên nhi vừa dứt, Lã Nguyên Sinh và Mã Hoàng đã bước lại gần. Nghe được câu này, Lã Nguyên Sinh lên tiếng :


- Nguyên nhi, ngươi nói đúng, thù này phi ngươi, không ai báo phục được đâu!


- Lã bá bá! Tiểu điệt vốn lai lịch bất minh, nay tỏ tường được thân thế là nhờ công của Lã bá bá. Toàn gia họ Văn sẽ khắc cốt ghi tâm ơn trọng này!


Lã Nguyên Sinh lắc lắc tay, nói :


- Không cần đâu! Chỉ mong ngươi vì võ lâm Trung Nguyên, vì Văn gia, vì Đinh gia và vì cả họ Tư Đồ mà cố diệt cho được lão Quân chủ dâm tà, tàn ác này là đủ lắm rồi.


Kinh ngạc trước lối nói khó hiểu của Lã Nguyên Sinh, (Cao Nhẫn) Nguyên nhi hỏi lại :


- Lã bá bá! Lã bá bá nói vậy có ý gì?


Truy Phong Tẩu Cái Mã Hoàng nghiến răng nói :


- Lão Quân chủ thật vô sĩ! Lão đã... đã... Hừ! Thật ta không biết phải nói sao đây?


Trang Đài Trúc vội hỏi :


- Việc gì đã xảy ra? Lão Quân chủ mà các vị nói đấy là ai? Còn vị này là... ai đây? Không phải lúc nãy đã... đã...?


Lã Nguyên Sinh nhìn Nguyên nhi hỏi :


- Hiền điệt chưa nói gì cả sao?


Nguyên nhi lắc đầu đáp :


- Tiểu điệt chưa kịp nói gì nhiều cả!


Gật đầu, Lã Nguyên Sinh nói với Mã Hoàng :


- Được rồi! Việc đâu còn có đó, không gì phải vội cả! Mã lão huynh hãy đi mà lo việc của ta đã nói đi! Còn ở đây đã có ta lo rồi! Mã lão huynh hãy yên tâm.


Mã Hoàng nghe Lã Nguyên Sinh nói đúng, nên quay người bỏ đi, sau khi đã nói :


- Các người nhớ đừng làm kinh động nhé! Lão già này sẽ quay lại ngay khi có tin.


Đợi Mã Hoàng đi khuất, Lã Nguyên Sinh đề nghị :


- Trúc muội, để được an tâm hơn, Trúc muội và Nguyên nhi hãy theo ta trở lại nơi giam của hai người chúng ta rồi sẽ nói chuyện sau.


Thế là cả ba người lẳng lặng trở lại nơi giam giữ trước đây, không quên dập tắt ánh lửa từ đoạn sắt nhỏ do Mã Hoàng đã trao khi nãy...


Lược thuật các sự việc đã xảy ra kể từ sau vụ huyết án Văn gia trở lại đây, Lã Nguyên Sinh nói thêm cho Trang Đài Trúc :


- Nguyên nhi của Trúc muội hiện nay đã là niềm hy vọng duy nhất của toàn thể võ lâm Trung Nguyên, Trúc muội đừng có âu sầu nữa, mọi việc hãy để cho Nguyên nhi gánh vác! Ta tin rằng Tà không bao giờ thắng được Chánh đâu!


Câu nói sau cùng của Lã Nguyên Sinh làm cho Nguyên nhi nhớ lại nguồn gốc võ học của mình. Thấy không thể không nói, trước là để cho mẫu thân và Lã bá bá được an tâm, sau là việc này trước sau gì cũng phải nói, nên Nguyên nhi đành nói :


- Mẫu thân, Lã bá bá, có một việc mà lâu rồi Nguyên nhi chưa có thể nói ra. Nay trước tình thế này, Nguyên nhi không thể giấu được! Xin mẫu thân và Lã bá bá lượng thứ!


Ngỡ đã xảy ra chuyện gì quan trọng, cả hai người đều giật mình, chờ lời nói của Nguyên nhi!


Nguyên nhi thấy vậy, không giấu được nụ cười nhẹ, rồi thuật lại mọi việc có liên quan đến xuất xứ võ học, cũng như trách nhiệm hiện nay mà Nguyên nhi đang phải gánh vác. Sau đó còn nói thêm :


- Chuyến này Võ Lâm Thần Toán ắt đã quay về Ảo Ma cung. Quyết dẫn toàn thể môn nhân vào Trung Nguyên, mưu toan giải cứu cho Nguyên nhi. Sự việc này không thể coi thường được! Nguyên nhi nghĩ phải tìm cách rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt. Có Mã tiền bối giúp một tay, việc thoát thân chắc là thực hiện được. Nguyên nhi phải nhanh chân cản lại hành động nôn nóng của Võ Lâm Thần Toán! Bằng không, giang hồ võ lâm Trung Nguyên sợ không còn, dù chỉ là viên ngói lành!


Nghe xong, Lã Nguyên Sinh rúng động cả tâm can. Lão không ngờ võ lâm Trung Nguyên cách nay một trăm năm đã vô tình thoát được tai ách! Nay lại đến lượt Quân chủ Hiệp Thiên bang làm mưa làm gió!


Viễn cảnh một Quân chủ tà ác, sau lại có thêm lực lượng Ảo Ma cung mà Nguyên nhi làm Cung chủ tràn vào như nước võ bờ, không nói cũng đủ hiểu.


Nhưng sau một lúc suy nghĩ, Lã Nguyên Sinh lại tính khác, lão nói :


- Hiền điệt! Nếu lực lượng Ảo Ma cung có hiền điệt theo ngay bên là kềm chế. Dùng lực lượng này chống lại lão Quân chủ, ta nghĩ cũng không đến nỗi nào! Vả lại, nếu không dùng lực lượng này, ta e một thân của hiền điệt khó mà tạo được thành quả.


Ngẫm nghĩ một lúc, Nguyên nhi nói :


- Còn việc này, Lã bá bá đã nghĩ đến chưa? Tiểu điệt lại e rằng việc làm của Võ Lâm Thần Toán chẳng khác nào xua dê vào miệng sói dữ!


Nghe Nguyên nhi nhắc đến câu nói này, Lã Nguyên Sinh nhớ lại, chẳng phải cách đây vài ngày, khi hỏi về tông tích của Võ Lâm Thần Toán, Nguyên nhi đã nói rồi sao? Lúc đó lão không hiểu được ý nghĩa, đến bây giờ cũng vậy, nên Lã Nguyên Sinh hỏi :


- Thế nào là xua dê vào miệng sói?


- Nhắc đến việc cho thần đao Tử Quang lọt vào tay lão ma đầu! Lã bá bá, trên đời này hay còn lực lượng nào chống đỡ được thuật phi đao của lão?


Nhắc đến Tử Quang thần đao, cả hai đều áo não thở dài, ra chiều thất vọng...


Riêng Trang Đài Trúc, ngồi một bên mà nhìn con mình nay đã thành nhân, chẳng những vậy, còn lo chuyện giang hồ, xem như việc mà con mình có thể quyết định được hết.


Hơn nữa, theo lời của Lã Nguyên Sinh có nói, con mình là hiềm hy vọng duy nhất của võ lâm Trung Nguyên, là người mà chỉ một lời nói, một cái hất tay, có thể làm rung chuyển cả võ lâm. Đến Lã Nguyên Sinh nghe đến còn phải thất sắc, kinh sợ. Vậy thử hỏi, lòng người mẹ như Trang Đài Trúc không sung sướng sao được.


Thấy cả hai bác cháu cứ ngồi đó mà than ngắn thở dài, Trang Đài Trúc liền nói :


- Thôi được rồi! Không nghĩ ngợi xa xôi mà làm gì! Bây giờ cứ lo làm sao cho Nguyên nhi thoát thân trước đã, việc sau này sẽ tính lại sau! Này Lã đại huynh! Lúc nãy Mã trưởng lão có nhắc đến việc tà ác gì đó của lão Quân chủ, là việc gì? Sao Mã trưởng lão tỏ ra căm tức như vậy?


Nghe hỏi, Lã Nguyên Sinh cũng tỏ ra căm hận, lão nói mà không kềm được giọng bói đang run run :


- Lão... lão vô sĩ, lão đã... cưỡng bức và làm nhục Đinh Phượng và Tư Đồ Sương! Rốt cuộc, khiến cả hai bây giờ sống dở chết dở, không khác gì người điên.


Tin mà Lã Nguyên Sinh vừa nói đã làm cho Nguyên nhi căm giận đến thấu xương. Hay tay nắm chặt lại, hai hàm răng nghiến chặt lại, hai mắt thì trợn to ra. Nguyên nhi như muốn gầm lên cho thỏa cơn tức giận!


Do không thét lên được, nên Nguyên nhi chỉ biết đứng đó mà nghiến răng trèo trẹo... Lời nói như từ cổ họng phát ra :


- Lão Quân chủ ma đầu, ta quyết phanh thây lão! Ta quyết vì võ lâm Trung Nguyên mà tận diệt lão! Không làm cho lão chết, ta thề không làm người!


Gẩm gừ xong, Nguyên nhi lại ôm đầu mà than :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Cha và con gái

Cha và con gái

Người cha nọ có 2 cô con gái. Ông vô cùng yêu quý 2 cô con gái của mình, luôn cầu xin

24-06-2016
Mưa đầu mùa

Mưa đầu mùa

Lúc mới gặp, tôi đã có dự cảm không tốt về tương lai của mình... *** -

26-06-2016
Giá như...

Giá như...

(khotruyenhay.gq) Thoa đã đánh đổi tuổi xuân cho cái sự nghiệp vô nghĩa này mà, giá như

30-06-2016
Điều đặc biệt

Điều đặc biệt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Panda bảo

27-06-2016