80s toys - Atari. I still have
Cổ Cồn Trắng

Cổ Cồn Trắng


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 53 đánh giá )

Cổ Cồn Trắng - Chương 03

↓↓
Phòng Cảnh sát Điều tra Công an tỉnh H. nằm ngay trong khuôn viên của khu trại tạm giam. Đây là trại giam có từ thời Pháp và sau này, khi số lượng phạm nhân tăng lên, trại không đủ chỗ giam, Bộ Công an đã cho xây thêm một trại mới ngoài ngoại ô. Trại cũ được chia làm hai: một phần dành để giam những loại tội phạm dính đến các vụ án về an ninh và loại tội phạm đặc biệt nguy hiểm; một phần được cải tạo lại thành phòng làm việc cho Phòng Cảnh sát Điều tra.

Phòng làm việc của Đại úy Tường nằm ngay dưới một giàn nho cổ thụ có từ hơn năm mươi năm trước. Anh không thích giàn nho này bởi lẽ thỉnh thoảng cứ phải nhìn thấy những con sâu nho to như ngón tay, xanh lè. Có hai thứ động vật mà Tường sợ là sâu và rắn. Khi phát hiện ra điều này, nhiều người không tin bởi lẽ Tường là con nhà nông dân chính cống "ba đời ăn củ chuối", đi làm công an thì trưởng thành từ trinh sát, vào sinh ra tử mấy lần, đụng độ với nhiều băng cướp hung hãn, chứng kiến cảnh máu đổ không ít... vậy mà lại có nỗi sợ rất đàn bà. Có lần để thử xem Tường sợ sâu đến đâu, cô nhân viên Đội Tổng hợp của phòng đã bắt một con sâu nho và vứt lên chiếc ghế quay bọc da của Tường. Hậu quả là chiếc ghế đó bị vứt ra ngoài sân, còn Tường thì lấy chiếc ghế gỗ khác để ngồi. Câu chuyện đó đã trở thành giai thoại trong công an tỉnh.

Tường cho họp Ban chuyên án ngay đầu giờ làm việc. Có tất cả bảy người dự họp. Điều tra viên của Phòng Cảnh sát Điều tra tham gia chuyên án có Đại úy Lê Hữu Thành, Đội phó Đội 1 là Đội Điều tra trọng án. Thành có khuôn mặt gồ ghề, rất dữ tợn, nhưng lại là người hay xúc động, thậm chí xem phim, thấy cảnh nào bi lụy có khi rơi nước mắt. Thành trước vốn là cảnh sát trại giam sau về cảnh sát hình sự làm Đội phó Đội Chống cướp, mới điều sang điều tra trọng án được hơn một năm nhưng nhanh chóng trở thành một chỉ huy điều tra xuất sắc, rất có bản lĩnh, trung thực và hơi cực đoan. Người thứ hai là Thượng úy Trần Văn Đức, điều tra viên của Đội 1, một anh chàng đẹp trai, da trắng, nom rất thư sinh, vẻ ngoài của anh hoàn toàn trải ngược với Thành. Trong cuộc sống, hai người là một "cạ", còn trong nhiều chuyên án, Đức và Thành luôn là trợ thủ đắc lực và rất được Tường tin cậy. Bên Phòng Cảnh sát Hình sự tham gia chuyên án thì có Tâm và Lưu. Thư ký của ban chuyên án là nữ Thượng úy Hòa, và một nhân viên khoa học hình sự. Trưởng ban chuyên án là Trung tá Vũ Văn Đắc, Trưởng phòng Cảnh sát Điều tra thì do bận quá nhiều việc nên thường giao cho Tường làm hết. Tất cả số dự họp đều mặc quần áo dân sự, trừ cô thư ký.

Đức báo cáo:

bạn đang xem “Cổ Cồn Trắng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

- Theo đặc tình M1 báo cáo thì qua các cuộc tiếp xúc, Tiên Chỉ tỏ ý rất khó chịu vì dư luận nghi rằng hắn giết Oanh Sói. Tiên còn tâm sự với đặc tình là sẽ chuyển sang kinh doanh một loại hàng điện máy nhưng bằng phương thức khác và được bọn buôn lậu quốc tế hỗ trợ. Cũng có khả năng là Tiên giúp bọn tội phạm quốc tế tẩy rửa tiền. Công an phường Quang Hoa và phường Nhật Tảo báo cáo là hai sòng bạc ở hai phường bỗng dưng không hoạt động. Hai sòng này bấy lâu nay đồn rằng của Tiên Chỉ. Đặc tình H2 cho hay rất có khả năng Tiên sẽ cho đệ tử tìm kẻ nào đã giết Oanh và sẽ dùng luật rừng để xử.

Tâm xin phát biểu:

- Sáng nay, khi biết tôi đi họp ở đây, đồng chí Cường đã nhờ tôi nói với Ban chuyên án là với tất cả những thông tin mà anh ấy có được thì thủ phạm chính là Tiên. Một cơ sở bí mật của đồng chí Cường cho biết thì kẻ giết Oanh là Thắng Trố, là một đệ tử thân cận của Tiên Chỉ, đã được hắn cho tách ra, mở một nhà hàng lẩu dê ở thôn Bình, nơi giáp ranh với phường Quang Hoa. Tuy nhiên, quán lẩu dê này hoạt động chỉ được vài tháng rồi phải dẹp vì không có khách và số người ăn rồi nợ nhiều quá đòi không được. Sau đó Thắng Trố đi chạy xe ôm...

Tâm mở cặp lấy ra hai tấm ảnh:.

- Đây là ảnh Thắng Trố. Tuy nhiên, dạo này không ai thấy Thắng Trố đâu nữa, có người nói hắn đã đi Lạng Sơn. Vợ hắn thì bảo không biết hắn bỏ nhà đi theo con nào?

Tường cầm bức ảnh lên xem rồi thốt lên:

- Hay quá! Thế này là có đầu mối rồi.

Lê Hữu Thành đứng lên:

- Thông tin này rất quan trọng, nhưng theo tôi biết thì Thắng Trố từ sau cái chết của người anh trai là Lâm Bốn Ngón, hắn gần như không quan hệ với giới giang hồ. Năm ngoái, khi vợ Thắng ốm nặng, cả nhà lâm vào tình trạng túng quẫn, Tiên có bảo Thắng đến trông coi sòng bạc cho hắn, nhưng Thắng từ chối. Với những thông tin của cơ sở bí mật như vậy mà ta cho bắt hay gọi hỏi Thắng là quá non về chứng cứ và không khéo dứt dây động rừng. Tôi đề nghị phải tìm cho ra Thắng Trố đang ở đâu và bố trí cơ sở tiếp cận, tìm kiếm thêm thông tin, từ đó sẽ áp dụng các biện pháp tiếp theo.

Tường gật đầu đồng tình rồi hỏi:

- Các đồng chí có thông tin gì về các băng nhóm khác không?

Đức báo cáo tiếp:

- Thực hiện yêu cầu của đồng chí Trưởng ban chuyên án, hôm qua tôi đã trao đổi với chỉ huy Phòng Cảnh sát Hình sự Hà Nội, Hà Tây, thành phố Vũng Tàu Và Đà Nẵng... Thông tin về các nhóm Sơn Bạch Tạng, Thắng Tài Dậu, Năm Cam... không có nhiều. Tuy nhiên, để các đơn vị cung cấp cho ta thông tin cụ thể về sự hoạt động của các nhóm này, phải có sự chi đạo của Tổng cục Cảnh sát. Tôi đề nghị anh Tường báo cáo Ban giám đốc, gửi công văn cho công an các tỉnh đề nghị cung cấp thông tin.

Tường lắc đầu:

- Không nên gửi công văn... lâu lắm. Ngày mai, tôi sẽ đi thành phố Hồ Chí Minh, đồng chí Đức, Hà Tây, đồng chí Thành đi Hải Phòng. Chúng ta cũng cần phải thay đổi cách nghĩ cách làm. Công văn, thư từ đi lại, mất thời gian và nhiều khi không chính xác.

Có tiếng gõ cửa, một cán bộ khoa học hình sự cầm tờ giấy bước vào:

- Báo cáo anh, Viện Khoa học Hình sự có kết quả giám định vỏ đạn.

- Đồng chí đọc luôn xem nào.

- Vỏ đạn là loại đạn 7 ly của súng K54. Đặc điểm dấu vết: kim hỏa bị mòn phía dưới, chốt vỏ đạn bị sứt 0,02mm. Đặc điểm dấu sứt này trùng với vỏ đạn thu được trong vụ bắn nhau ở vũ trường Napoli năm 1998.

Tâm vỗ đùi đánh đét:

- Đúng thằng Thắng rồi. Vụ bắn người bị thương ở Napoli hồi đó, có người trông thấy thằng Thắng cầm súng, nhưng sau đó công an quận điều tra bảo, hung thủ là Vòng, người Hoa, đã đi Campuchia.

- Rất tốt, bây giờ đồng chí Tâm và Lưu sang công an quận rút hồ sơ và củng cố chứng cứ về Thắng "trố" sau đó đi bắt hắn. Trước hết ta cứ bắt hắn Về tội! iên quan đến vụ giết người ở Napoh.

Bây giờ, tôi thông báo Với các đồng chí nguyên tắc làm việc: Trước hết là tôi sẽ trực tiếp giao nhiệm - vụ cho từng đồng chí và không ai được tiết lộ về nhiệm vụ của mình.

° ° °

Tiên Chỉ ngồi chăm chú xem Bình, con gái út mới 9 tuổi đang đùa với con chó Đức to lớn trong khuôn viên nhà. Cháu bắt con chó bò đến chân Tiên rồi gục đầu xuống:

- Bố xem con dạy con Bốp này có tài không?

- Con giỏi lắm. Nếu con thích thì bố mua thêm cho con một con nữa.

- Không, nếu có con khác, Bốp nghĩ là mình không yêu nó nữa, nó buồn đấy.

- Không sao đâu, có hai con, chúng đùa với nhau chả hơn ư. Vả lại, giống chó không bao giờ giận chủ cả. Các cụ xưa có câu: "Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo".

- Thế là sao hả bố?

- Ờ.. Nghĩa là con cái thì không bao giờ coi khinh nhà, khinh cha mẹ nghèo, con chó thì chủ có cực mấy đói khổ mấy nó cũng không khi nào bỏ chủ.

Con bé lắng nghe thích thú, nhưng bỗng nó thốt lên:

- Bố ơi, thế sao ngày trước, anh Quý lại bảo là.. bảo là "ông không phải bố tôi?"

Tiên lặng người đi:

- Sau này bố sẽ giải thích cho con hiểu. Nhưng... nhưng khi đó anh Quý còn nhỏ, dại, nói năng không biết suy nghĩ.

- Nhỏ gì, anh to hơn lớn hơn con bao nhiêu. Mà sao lâu nay không thấy anh? Con thích được anh cõng đi chơi lắm.

- Anh đang đi học ở Pháp. Hè này sẽ về.

Tiên Chỉ đang vui, nghe con bé nói vậy, bị cụt hứng. Tiên là người có hoàn cảnh gia đình vốn không êm đẹp gì. Ngày xưa, khi mới chưa đầy hai mươi tuổi thì Tiên đã lấy vợ là một cô gái hơn mình đến ba tuổi và đã có một đời chồng. Những năm ấy, Tiên mới bước chân vào giới giang hồ bằng việc tổ chức các chiếu đánh chắn ngay tại nhà mình. Nhà Tiên nằm trong ngõ nhỏ lại ngoắt ngoéo, chằng chịt như mạng nhện và hầu như nhà nào cũng nuôi chó cho nên không công an nào đến mà không bị lộ. Bố của Tiên cũng là một tay chơi tổ tôm có hạng và rất uy tín ở trong vùng, vì vậy, người đến chơi khá đông. Từ tầm giữa trưa cho đến quá nửa đêm, trong nhà lúc nào cũng có ba chiếu đánh chắn theo kiểu bí ngũ (năm người) và có thêm khoảng chục người chầu rìa. Tiên thu tiền chơi bằng cách hễ cứ ai ù có cước sắc thì cứ mỗi dịch là nộp cho chủ sởi một số tiền bằng "dịch" đó. Đầu tiên là chơi cò con, ù suông năm hào, dịch năm hào, ù có lèo gấp đôi tôm.... Chơi kiểu này, ai đen lắm thì thua khoảng 10 đồng. Hồi đó phở bò tái có năm hào một bát thì số tiền đó không phải là nhỏ.

Mở sòng, ai thua được không biết, chỉ có chủ là luôn luôn thắng. Rồi từ đó, theo đà mất giá của đồng tiền, cuộc sắc cứ được nâng dần, nâng dần... Trong những người đến chơi có bà Diệu nhà ở phố Hàng Ngang, là dân Hà Nội gốc. Bà Diệu chỉ chơi tổ tôm chứ không chơi chắn và tỏ ý coi thường những ai chơi chắn mà đánh bí tứ. Bà thường chơi với bốn ông khác, trong đó có một ông nhà văn, một thầy giáo nghỉ hưu và phong cách của họ cũng lịch lãm, mang chất tiêu khiển rõ ràng. Bà đến khi trời đã sập tối và trở về nhà lúc Đài Tiếng nói Việt Nam bắt đầu "đọc truyện đêm khuya". Bà tới bao giờ cũng có cô con dâu tên là Lương Thị Điều đi cùng. Có lẽ vì có người ngồi cạnh tên là Điều cho nên bà hay ù thập điều... Tiên để ý thấy Điều có gương mặt rất lạ, lúc nào cũng phảng phất một nỗi buồn, ngay cả khi bà mẹ chồng nhờ cô ta cầm bài hộ. Điều đánh tổ tôm không đến nỗi tồi. Cô xoay tưng, xoay phu khá nhanh, duy có một nhược điểm là hay bỏ ù, dường như ngay lúc đánh bài, cô ta cũng nghĩ đi đâu. Mãi sau, Tiên mới biết là Điều lấy con trai bà Diệu đã hơn hai năm nhưng không có con vì anh ta ngày bé bị quai bị, do không kiêng khem cẩn thận nên bị teo tinh hoàn. Điều quê ở Lương Sơn tỉnh Hòa Bình. Nhờ có người mối lái và cũng là tham lấy chồng người Hà Nội nên cứ nhắm mắt nhắm mũi cưới. Lấy nhau rồi mới biết chuyện... Chả hiểu sao, từ khi biết nỗi khổ của Điều, Tiên thấy thương xót cho cô và đem lòng yêu từ lúc nào không biết. Trong nhà, thi thoảng hai người cũng nói chuyện dăm ba câu và dần dà thân nhau. Điều coi Tiên như thằng em vì kém mình hơn ba tuổi, còn Tiên yêu Điều bằng tình yêu của một anh chàng mới lớn và nhìn tình yêu bằng con mắt thơ ngây. Kể cũng lạ, Tiên vốn là kẻ "sát gái", từ năm 17 tuổi đã biết "tòm tem" và trong tay lúc nào cũng có vài ba cô. Nhưng có ai đó làm cho Tiên yêu thì chưa.

Thế rồi đúng là "cái duyên ông trời xe, cái que ông trời buộc", một hôm bà Diệu nhờ Tiên đưa Điều về quê bởi vì Tiên có chiếc xe máy Java-05 của Tiệp Khắc. Thời đó, ai có chiếc xe máy thì còn được mọi người chú ý hơn nhiều so với bây giờ ai có hiếu xe Mercedes loại S600. Cho đến nay, mặc dù đã hàng chục năm trôi qua, Tiên vẫn nhớ như in cái cảm giác được chở người con gái mà mình hằng yêu quý. Linh cảm của người con gái mách bảo Điều rằng trái tim của anh chàng Tiên kia đang dành cho cô. Về đến bản, hầu như cả bản đổ xô ra xem chiếc xe máy và họ cứ tưởng Tiên là chồng của Điều. Nghe mọi người nói với nhau bằng tiếng Mường, Tiên chả hiểu gì cả và chỉ thấy mặt ấm lên khi thấy bao nhiêu ánh mắt dồn vào mình. Mãi sau có một người mới nói với Tiên: "Bà con ở bản khen cái Điều tốt phúc, lấy được người chồng có xe máy". Về quê buổi sáng, đến chiều, ăn cơm xong, Tiên lại đưa Điều về Hà Nội. Đến một rừng bạch đàn mới trồng, Tiên dừng xe và hai người ngồi nghỉ dưới gốc bạch đàn. Khi mặt trời mùa thu đỏ bầm chầm chậm trôi xuống đỉnh núi phía Kim Bôi thì Tiên lấy hết can đảm, ấp úng: "Chị Điều... Điều này.. chị... à Điều làm vợ tôi nhé". Tiên nói xong thấy nhẹ cả người nhưng lại né ngồi ra xa vì sợ "chị" cho một cái bạt tai. Lặng đi một, lát, bỗng Điều ôm chầm lấy Tiên, khóc nấc lên: "Đời em khổ lắm! Anh cứu em với!" Trong tiếng nấc, trong nước mắt và trong cả những nụ hôn vội vàng, tiếng được tiếng mất, Điều cũng kể lại chuyện cay đắng của cuộc đời mình cho Tiên nghe. Hóa ra từ khi lấy chồng, Điều chỉ là cơn chó trong nhà bà Diệu không hơn không kém. Gã chồng là kỹ sư hẳn hoi nhưng do mặc cảm vì bệnh tật của mình đã thiếu điều xích cô vào chân giường... Tiên xót xa ôm Điều vào lòng và đêm hôm đó, khi về đến Hà Nội, thấy bà Diệu vẫn đang ngồi đánh tổ tôm, Tiên ngang nhiên ôm vai Điều và tuyên bố với tất cả mọi người đang đánh bạc: "Em về làm đơn xin ly hôn ngay với thằng chồng ấy đi rồi đến ở với anh. Mà thôi, em không phải về nữa, ở luôn đây. Chuyện ly hôn sẽ bàn sau." Mọi người trố mắt nhìn Tiên như thể hắn mới trên trời rơi xuống. Mãi lúc sau, ông bố Tiên mới hỏi: "Mày nói cái gì thế, thằng ranh con, chúng tao là trẻ con đấy à?" Tiên nghiêm túc trả lời: "Con không đùa. Con đã quyết định rồi. Con chi xin bố mẹ đồng ý và bác Diệu cũng đừng ngăn cản. Mọi người biết tính Tiên này rồi đấy. Xin đừng ai phá ngang?"

Bố Tiên ngẩn người ra chẳng biết nói thế nào bèn nhìn bà Diệu dò hỏi. Bà cười dịu dàng và thong thả: "Nếu thế thì tốt quá, tôi cũng đỡ ân hận." Nói xong, bà lại xòe bài: "Bốc nọc đến cửa nào rồi?" Thế là chỉ nửa tháng sau, Điều trở thành vợ của Tiên và một năm sau đó, thằng Quý ra đời. Thời gian này có lẽ là những ngày hạnh phúc duy nhất của Tiên. Nhưng Tiên không phải là kẻ biết bảo vệ hạnh phúc cho mình, trong lúc Điều chăm con mọn thì Tiên lại lăng nhăng với nhiều cô gái khác mà tất cả cũng là dân giang hồ. Khi thằng Quý lên ba tuổi thì Tiên bị bắt về tội tổ chức cờ bạc và bị ra tòa lĩnh án hai bốn tháng tù. Tiên ra tù, lại dính vào một vụ buôn bán tem phiếu gạo của bộ đội và bị bắt. Mới đi trại được ba năm thì Điều bị chết trong một vụ tai nạn giao thông. Mãn hạn cải tạo, Tiên về, lấy ngay vợ mới là một cô gái phe tem phiếu thực phẩm ở chợ Khâm Thiên và ném thằng Quý sống với ông bà nội. Sống với người vợ hai được hai con gái và rồi khi gặp Cúc trong một quán cà phê, Tiên đã phải lòng và kiếm cớ bỏ vợ hai. Sống với Cúc được bé Bình, tâm tính Tiên bỗng thay đổi. Sự thay đổi đó đến chầm chậm, chậm tới mức Tiên cũng không còn nhận ra - đó là ước mơ một cuộc sống yên tĩnh, bình lặng. Nhưng muốn thế cũng không phải là dễ... Đôi giày đã nhúng bùn, giặt làm sao cho sạch...!

Một người phục vụ cầm mấy tờ báo vào. Tiên hỏi:

- Anh đọc hết chưa?

- Dạ thưa hết rồi ạ. Ông coi tờ báo này.

Nói rồi anh đưa tờ báo cho Tiên. Tiên trợn mắt nhìn bài báo có tít "Ai bảo kê cho những hoạt động mang tính xã hội đen của Tiên Chỉ?" Hắn đọc xong và cười nhạt:

- Vẫn giọng thằng này. Thì ra mày chưa biết sợ là thế nào? Tiếc thật!

Tiên cho gọi gã phụ trách bảo vệ ở nhà hàng Cánh Buồm Nhỏ đến và đưa cho hắn tờ báo:

- Chú làm thế nào thì làm, tôi không muốn thấy cái tên thằng này trên báo nữa.

Gã bảo vệ đó là một tay đao búa có hạng ở khu vực bến xe phía Nam, được Tiên đưa về làm mới hơn nửa năm nhưng đã được Tiên tin cậy vì tính quyết đoán, trung thành và kín mồm. Hắn cầm tờ báo, đọc lướt qua vài dòng rồi nhếch mép cười khó hiểu. Nhưng rồi hắn lại nhíu mày suy nghĩ. Tiên Chỉ ngạc nhiên trước thái độ của hắn nhưng không hỏi. Một lát sau, hắn rụt rè:

- Thưa anh, cho phép em nói thật...?

- Chú cứ thẳng thắn nói.

- Bài báo của thằng này, nó cũng như muỗi đốt làm cho ta mất ngủ khó chịu, nhưng không đến nỗi chết. Nếu bây giờ ta trị hắn, không khéo lại làm cho công an chú ý và có thêm cớ để điều tra... Theo em, ta cứ lờ đi, nhưng em sẽ nghĩ cách trị hắn sau.

Nghe hắn nói vậy, Tiên giật mình và thầm cảm ơn sự nhìn xa của đệ tử..

- Chú nói phải. Trong lúc khó khăn này, các chú cố gắng giúp anh. Việc thằng nhà báo, cứ để sau đã.

° ° °

Cường đang ngồi ở phòng làm việc thì có chuông điện thoại.

- Xin chào, công việc tiến triển thế nào? Có ngon không?

Nghe giọng ngất ngưởng ấy, Cường giật bắn người:

- Trời ạ, ông đừng có gọi điện... Tôi đã nói nhiều rồi.

- Ơ hay, chả lẽ cơ quan công an lại bố trí nghe trộm điện thoại của cán bộ ư? Ông có buôn gian bán lận, có buôn heroin, có làm hồ sơ giả đâu mà sợ.

- Thôi đi, có gì ông nói luôn xem nào.

- Ông cứ bảo quân ông hãy đi Hải Phòng, Thắng Trố đang hú hí với con bồ mới ở một nhà hàng ngoài khu Cầu Rào. Tối nay tôi cho xe đón ông nhé... Công việc nhiều, cũng nên thư giãn chút ít. Làm việc quá sức, chóng già, mà già thì thiệt.

- Tôi không đi đượv đâu.

- Ấy, đừng từ chối vội. Sẽ có nhiều thông tin bổ ích và lý thú cho ông đấy. Chào.

° ° °

Phóng viên Vọng đến tòa soạn báo Công Luận để đưa bài mới. Anh trưởng ban biên tập khen:

- Bài cậu viết về thằng Tiên Chỉ khá lắm. Tuy nhiên, cậu phê phán công an và chính quyền hơi nặng nề. Viết báo thì đừng có nên cao giọng, nâng quan điểm. Bài của cậu có tác dụng tạo áp lực từ phía dư luận, buộc chính quyền phải ra tay nhưng tớ sợ rằng bọn thằng Tiên sẽ gây sự đấy. Bên hình sự họ gọi điện sang bảo tay nào mà tài thế. Nghe nói Tổng biên tập "đì" cậu dữ lắm hả?

- Em chuẩn bị xuống làm bảo vệ rồi. Nhưng... đừng hòng. Lành làm gáo, vỡ làm môi. Chả làm báo này đi báo khác. Mình có nghề, sợ cóc gì. Nghe nói sếp em chơi với Tiên thân lắm. Vừa rồi lại có chiếc xe Nissan, nghe nói là của Tiên bán rẻ nhưng thực chất là biếu.

- Đánh chó, ngó chủ. Cậu choang chiến hữu của sệp thẳng cánh như vậy, bị ăn đòn là phải. Thôi, về báo của tôi, bên ấy, cậu làm hợp đồng dài hạn hay ngắn hạn?

Vọng cười nhăn nhó:

- Ngắn hạn. Đang chờ thi công chức. Kiểu này coi như tắc luôn. Nhưng về báo của anh có phải học thuộc câu "đánh chó, ngó chủ" không?

- Ơ hay, ở đâu mà chả phải thuộc lòng câu đó. Cậu nên nhớ nghề làm báo là nghề phải đào sâu chôn chặt trong lòng mình một nửa những thông tin mình biết và phải viết một nửa những thông tin mà mình chả hiểu quái gì cả. Thế cậu tưởng cái gì cũng tương lên báo được à? Nhà trường dạy các cậu viết báo phải trung thực, phải dũng cảm, đừng bẻ cong ngòi bút, nhưng hình như trường quên không dạy các cậu phải biết khi nào thì im lặng.

Vọng thở dài ngao ngán. Anh Trưởng ban giải thích:

- Sở dĩ báo chúng tôi đăng được bài của cậu là vì Tổng biên tập của tớ chả chơi bời quan hệ gì với thằng Tiên cả. Anh em ở dưới thì có đấy. Đang xì xào là có một cậu hàng tháng ăn lương của nó... Thời buổi này, các mối quan hệ đan chéo nhau, chằng chịt phức tạp lắm. Nhiều người có quyền mà chả có lực thì cũng bằng không. Hôm nọ, tớ đến một bộ, nghe kể mà chết cười. Một ông thứ trưởng, phụ trách công tác nghiên cứu chiến lược, đi xuống cơ sở chả ai thèm gặp cả. Đùn đẩy mãi cuối cùng mới có anh chánh văn phòng đưa đi ăn cơm bụi. Trong khi đó, một thằng cha phó phòng tổ chức phụ trách địa phương xuống, cả dàn chánh, phó giám đốc khúm núm, xun xoe.

- Vậy thế nào là người có lực?

- Là người có tiền và có mối quan hệ xã hội rộng.

Là một phóng viên trẻ, đang đầy nhiệt huyết, nghe anh trưởng ban biên tập nói như vậy Vọng cảm thấy bàng hoàng. Những điều đó chưa bao giờ anh nghĩ tới.

- Nghe anh nói thì xã hội buồn quá?

- Sao lại buồn? Cậu ngạc nhiên à. Cậu làm báo mà cứ chúi mũi, chúi mắt vào nhìn tiêu cực của xã hội, của con người; kiểu như bác sĩ ngó đâu cũng thấy vi trùng... Thế thì chết. Uất ức vỡ đầu ra mà chết; tức phát điên lên mà chết; lo phát ốm mà chết! Cậu hãy đi cơ sở, hay xông tới những nơi gian khổ, ở đó vô vàn con người hay, biết bao chuyện cổ tích thời đại mới. Chống tiêu cực, chống tham nhũng là quan trọng nhưng xây dựng con người mới đó là chuyện sống còn đấy. Cậu ra trường hình như ba năm rồi hả? Đã đi Tây Bắc, đi Tây Nguyên, đi Tây Nam chưa? Đã ra các hải đảo chưa, đã lên các công trường xây dựng các nhà máy lớn chưa?

Chắc là chưa và chỉ loanh quanh ở thành phố này rồi dòm dòm chỗ nào có chuyện tiêu cực là xông vào? Tất nhiên là quan nào lính nấy, sếp của cậu chỉ thích "đánh" các doanh nghiệp, và rồi để cho quân đi ngửa tay xin quảng cáo của họ. Làm gì thì cũng phải biết lấy cái chung làm nghiệp. Ngày xưa, giảng về con người mới là dễ lắm. Nhưng bây giờ, mô hình con người mới xã hội chủ nghĩa thời đổi mới là gì? Cậu đã hình dung ra chưa. Cậu xin thôi bên đó đi, về báo của tôi. Đang cần những phóng viên trẻ, máu nghề như cậu.

- Em cảm ơn anh. Tuần tới em sẽ trả lời.

° ° °

Rời tòa soạn, Vọng thấy ngao ngán trong lòng. Anh phóng xe máy ra chợ trung tâm để tìm gặp Lý Què, là chỉ huy đội quân bốc xếp ở chợ. Lý Què cũng là một tay giang hồ có hạng và có đến hai tiền án, còn tiền sự thì nhiều không đếm được. Nhưng từ ngày công an thành phố áp dụng biện pháp "lấy độc trị độc", giao cho Lý làm đội trưởng đội bốc xếp, Lý đã nhanh chóng hoàn lương và giúp công an được không ít việc. Công an phường và Cảnh sát Hình sự đã giúp Lý cai quản đội quân cửu vạn. Với "uy danh" của mình Lý đã làm cho hàng chục gã "oi khói" phải kiêng nể. Không một kẻ nào dám qua mặt Lý để kiếm ăn riêng hoặc gây mất trật tự trị an trong chợ. Mất hai năm gây dựng, Công an phường đã đưa Lý trở thành một điển hình trong phong trào tự quản. Đang đứng xem đàn em bốc hàng rau quả lên một xe côngtenơ, liếc thấy Vọng, anh ta vội lảng đi và chuồn vào phía trong chợ. Vọng ngạc nhiên về thái độ của Lý, anh đang định hỏi một người thì có một chú bé ra bảo:

- Chú về ngay đi. Đừng đến đây nữa, nguy hiểm đấy.

- Ai bảo cháu?

- Có người bảo như vậy.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm Mưu Thay Não

Âm Mưu Thay Não

Và có lẽ nhiều bạn đọc đang băn khoăn không hiểu cuộc sống của nhân vật Hà Phan

20-07-2016 48 chương
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tên truyên: Truy ĐuổiTác giả: Nhan Tiểu NgônChuyển ngữ: Lạc Dương (QT, google,

20-07-2016 74 chương
27 Nhát Dao Bí Ẩn

27 Nhát Dao Bí Ẩn

Tháng năm tươi đẹp, tiết xuân còn chưa đi hết, mùa hè đã nhanh chóng kéo đến, thời

20-07-2016 6 chương
Cuồng Vọng Phi Nhân Tính

Cuồng Vọng Phi Nhân Tính

Câu truyện rất logic và hợp lí, miêu tả sâu sắc tâm lí nhân vật nhất là những

19-07-2016 38 chương
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Tiệc Báo Thù

Tiệc Báo Thù

Nếu bạn đã từng đọc Kỳ Án Ánh Trăng của tác giả Quý Cổ Nữ thì sẽ biết tác

19-07-2016 40 chương
Âm Láy Ma Quỷ

Âm Láy Ma Quỷ

Nếu bạn muốn tìm một cuốn truyện mà bạn không thể cưỡng lại sức hút của nó,

19-07-2016 72 chương
Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng là tác phẩm xoay quanh câu chuyện giữa hai người bạn thân Dương

19-07-2016 23 chương
Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng là tác phẩm xoay quanh câu chuyện giữa hai người bạn thân Dương

19-07-2016 23 chương
Mật Mã Tây Tạng

Mật Mã Tây Tạng

Tên truyện: Mật Mã Tây TạngTác giả: Hà MãThể loại: Trinh Thám - Phưu Lưu - Truy Tìm Kho

19-07-2016 233 chương
Chờ ngày nắng lên

Chờ ngày nắng lên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Long truy cập

27-06-2016
Giọt mưa thôi rơi

Giọt mưa thôi rơi

Tôi nhắm mắt, nghe gió lùa qua tóc, nghe tiếng chim kêu từ những bụi cây, nghe tiếng dế

01-07-2016
Con bé mặc đầm đen

Con bé mặc đầm đen

(Giải Ba - Cuộc thi Viết truyện Kinh dị) Và rồi cứ thế, tiếng cười khanh khách của

01-07-2016
Ngón út bàn tay trái

Ngón út bàn tay trái

Những cú điện thoại buổi tối gợi cảm giác bất an. Mặc dù là thằng con trai chuyên

27-06-2016
Nhớ thầy

Nhớ thầy

Tôi còn nhớ như in hình hài thầy tôi nằm đó, trên chiếc giường trắng, vẫn còn mặc

24-06-2016
Bàn tay ấm

Bàn tay ấm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016