The Soda Pop
Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 10 đánh giá )

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long - Chương 6 - Chín trăm thạch gạo

↓↓

- Nếu là gạo, dĩ nhiên là từ ruộng trồng mà ra, còn như muốn dấu vàng bạc gì trong bao gạo thì cũng không biết sao mà nói.

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hoa tứ gia cười lớn:


- Tiểu hầu gia quả thật là anh hùng hào kiệt, tôi biết chuyện gì cũng khó mà giấu khỏi cặp mắt của tiểu hầu gia.


Y hạ giọng xuống nói tiếp:


- Thanh Long hội tiêu tiền rất nhiều, có lúc chúng tôi cũng không thể không làm mấy chuyện không có vốn đó, chỉ bất quá, phải làm sao cho không có kẽ hở, không những vậy còn phải không để lại hậu hoạn.


Địch Thanh Lân mỉm cười:


- Kỳ này các ông làm cũng không đến nổi tệ gì.


Hoa Tứ gia rót cho Địch tiểu hầu một ly rượu:


- Nhưng lần này chúng tôi không thể không lại đây quấy nhiễu tiểu hầu gia, bởi vì mấy thứ này xốn mắt quá tạm thời không thể đem trở về lại, chỉ còn nước gởi lại phủ đệ của hầu gia trước, như vậy mới không mất đi đâu được.


- Tôi hiểu.


Địch Thanh Lân hững hờ nói:


- Lúc nào các ông muốn lấy, tôi bảo đảm không mất đi lượng nào.


- Dĩ nhiên là không.


Hoa Tứ gia cười giả lã nói:


- Đường chủ của Tam Nguyệt đường là người tổ chức vụ này trước giờ rất ngưỡng mộ tiểu hầu gia, nhất định sẽ hối hả lại đây gặp mặt hầu gia để cám ơn.


... Ba trăm sáu mươi lăm phân đà của Thanh Long hội, trực thuộc mười hai đường.


Địch tiểu hầu chưa hỏi đến tên vị đường chủ này, nhưng y đã đi hỏi người đã uống rượu không biết bao nhiêu mà kể:


- Lần này ông vào quan, cũng là vì chuyện này đấy sao ?


- Vâng.


Người này cũng cười giã lã nói:


- Kế hoạch lần này như một chuỗi thất luyện, vòng nào cũng thắt chặt cứng, tôi chỉ bất quá là một vòng thế thôi, thật ra cũng không làm gì cho lắm.


Thân hình của y cao lớn, tướng mạo uy vũ, chính là Nhị tổng quản của Lạc Nhật mã trường Cầu Thiên Kiện.


Hoa Tứ gia lại cười lên một tiếng:


- Tối diệu nhất là, kế hoạch này của chúng tôi, vô ý lại làm được cho tiểu gia một chuyện.


- Sao ?


- Hiện tại chúng tôi đã vu khống cho Dương Tranh mắc phải vụ án này, quan phủ đã hạn kỳ cho y mười ngày phải đi truy nã thủ phạm và tang vật.


Hoa Tứ gia cười rất khoan khoái:


- Đừng nói là chỉ có mười ngày, một trăm ngày cũng truy không ra.


- Tại sao ?


- Bởi vì cái gã Dương Tranh đó hiện giờ có lẽ chẳng còn thấy đâu.


Hoa Tứ gia nói:


- Quan phủ dĩ nhiên cho rằng y đã đào tẩu đâu rồi, chuyện này chẳng có quan hệ gì đến chúng ta nữa.


- Tại sao y bỗng chẳng thấy đâu ?


- Bởi vì tôi đã xin tổng đà phái lại hai tay cao thủ.


Hoa Tứ gia càng cười khoan khoái:


- Lấy bản lãnh giết người mau mắn, kinh nghiệm phong phú của hai vị đó, giết người sẽ không để lại một dấu vết gì.


- Ông nghĩ bọn họ đã đủ đối phó Dương Tranh ?


- Qúa dư sức.


Địch Thanh Lân hớp một miếng rượu, hững hờ nói:


- Nếu vậy tốt nhất xin ông chuẩn bị đi thu xác dùm cho họ đi !


- Tại sao ?


- Bởi vì các ông đã quá khinh thường Dương Tranh.


Địch Thanh Lân nói:


- Bất cứ ai khinh thường địch thủ, đều làm một lỗi lầm trí mệnh, cái thứ lỗi lầm đó, không ai phạm vào được.


Y bỗng quay đầu đối diện với song cửa:


- Vương đường chủ Tứ Nguyệt đường, ý của ông thế nào ?


Ngoài song cửa quả nhiên có người thở ra:


- Ý của tôi cũng giống tiểu hầu gia vậy.


Người đó nói:


- Bởi vì tôi đã đi thu xác cho bọn họ rồi.


Gió thổi qua song cửa, một người khôi ngô cao lớn nhảy nhẹ nhàng từ ngoài song cửa vào, quả nhiên là đường chủ Tứ Nguyệt Đường họ Vương của Thanh Long hội.


Người chủ mưu kế hoạch cướp tiêu kỳ này, lại chính là người bảo tiêu tổng tiêu đầu của Trung Nguyên tiêu cuộc Vương Chấn Phi.


Địch Thanh Lân chẳng thấy bất ngờ gì, nhưng Hoa Tứ gia lại rất kinh ngạc:


- Tiểu hầu gia làm sao biết được đường chủ của Tứ Nguyệt đường là ông ta ?


- Bởi vì chỉ có Vương tổng tiêu đầu mới có cơ hội tráo bạc dễ dàng như vậy.


Địch Thanh Lân nói:


- Nhưng lúc cướp tiêu, y không thể có mặt tại đó, vì vậy Cầu tổng quản mới đặc biệt từ quan ngoại dem ngựa vào bán, Bảo Mã Kim đao quý mã thành tật rồi, một phen hội hè như vậy làm sao mà bỏ qua cho được.


Y cười cười nói:


- Cũng chính như Vạn Quân Vũ cũng không bỏ mất cơ hội vậy.


... Vì vậy lần mùa xuân đi mua ngựa này, không những cho Vương Chấn Phi một cơ hội không có mặt lúc bị cướp tiêu, mà còn cho Địch Thanh Lân cơ hội đâm chết Vạn Quân Vũ.


Địch Thanh Lân nâng ly mời Cầu Thiên Kiện:


- Vì vậy Cầu tổng quản cái vòng này rất là trọng yếu, Cầu tổng quản cũng không nên tự hạ mình thái quá.


- Tiểu hầu gia, ông tài thật.


Cầu Thiên Kiện ực một hơi cạn ly:


- Tôi bội phục ông.


- Nhưng cuộc tiêu này cũng không thể như vậy mà bị cướp đi, dĩ nhiên phải được cướp lại, không những vậy mà nhất định không phải do Vương tổng tiêu đầu tự mình cướp về.


Địch Thanh Lân nói:


- Cuộc tiêu này là của quan phủ, do quan phủ cướp lại mới là hay nhất, đợi đến lúc quan phủ khám pha ra bạc đã bị tráo, thì đó là chuyện riêng của bọn họ rồi, đã có người ở đó chịu trách nhiệm.


Địch Tiểu hầu lại nhấp thêm miếng rượu:


- Cái kế hoạch này quả thật rất tuyệt diệu, chỉ có một chuyện chưa được hoàn toàn, là người đang chịu trách nhiệm là Dương Tranh vẫn còn sống nhăn ra đó.


Vương Chấn Phi cầm ly rượu của Hoa Tứ gia lên, uống liền ba ly liên tiếp:


- Hắn còn sống đến bây giờ, thật là một chuyện khó chịu.


Vương Chấn Phi nói:


- May mà hắn sẽ không sống lâu đâu.


- Tại sao ?


- Bởi vì hiện tại đã có người sẽ đi giết hắn.


- Kỳ này các ông lại phái cao thủ gì đi giết hắn vậy ?


Địch Thanh Lân lạnh lùng hỏi.


- Lần này không phải chúng tôi phái ai đi cả, chúng tôi cũng phái không ra cao thủ nào khác.


- Sao ?


- Y muốn giết Dương Tranh, bởi vì y nhận ra Dương Tranh là con cháu của kẻ thù của y.


Vương Chấn Phi nói:


- Không những vậy, y là người chủ động lại tìm tôi thăm dò hành tung của Dương Tranh.


- Tại sao y muốn tìm Dương Tranh ?


- Tôi cũng không biết y làm cách nào tìm ra tôi, đại khái là vì y biết tiêu ngân của tôi bị tráo, người bị hiềm nghi nhất là Dương Tranh.


Vương Chấn Phi nói:


- Y vốn là một tay thần thông quảng đại, chuyện y biết so với người khác nhiều không biết bao nhiêu mà kể.


Ánh mắt của Địch Thanh Lân bỗng sáng rực lên, nhìn dính vào Vương Chấn Phi:


- Người này là ai ?


- Chính là Thần Nhãn Thần Kiếm Lam Nhất Trần lừng danh thiên hạ, Lam Đại tiên sinh.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Đêm biển

Đêm biển

(khotruyenhay.gq- Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Nhặt vài cuốn sách

Nhặt vài cuốn sách

Mỗi người bạn là một món quà mà cuộc sống trao tặng cho chúng ta.Robert Louis

24-06-2016
Hạnh phúc của em

Hạnh phúc của em

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

26-06-2016
Đánh đổi

Đánh đổi

Anh dùng chú chó nhỏ màu trắng đổi lấy nụ cười của cô. Còn cô dùng cả một đời

24-06-2016