Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 27 đánh giá )

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long - Chương 7 - Một chỗ ám nhiên tiêu hồn

↓↓
Khoái Đao đã tỉnh từ lâu. Dương Tranh vừa gõ cửa là y đã tỉnh ngay.


Nhưng y còn chưa lại mở cửa.


Đao nằm ngay dưới gối của y, y ấn nhẹ vào vỏ đao, chầm chậm rút cây đao ra, đi chân không xuống giường, nhảy ra cửa sổ phía sau, vượt qua bức tường sân sau, lòn ra trước cửa chính.


Một người y chưa gặp mặt bao giờ, đang lấy sức đập mạnh vào cửa lớn, cây cổ thụ mười mấy thước đằng sau y, còn có một người đang núp.

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Y không biết hai người này lại đây tính làm gì, nếu có điều gì bất lợi cho y, ắt hẳn là không đập cửa ồn ào như vậy.


Điểm đó y có thể nghĩ ra được, nhưng y không dám mạo hiểm.


Y quyết định cho tên này nếm một đao trước, dù có lầm đi chăng nữa, ít ra cũng còn hơn là người khác chém lầm y.


... Đấy chính là cái lối suy nghĩ của người trong giang hồ, bởi vì bọn họ muốn còn được sống sót.


... Một người trong giang hồ muốn còn được sống sót không phải là một chuyện dễ dàng.


Dương Tranh còn đang đập cửa thình thình, y tin là người trong nhà nhất định không thể ngủ say đến mức đó. Y cũng biết Khoái Đao Vạn Thành là đệ tử đắc ý nhất của Vạn đại hiệp. Nhưng nhát đao của Vạn Thành đã chém trật lất.


Ánh đao vừa lóe lên, Dương Tranh đã lắc người lùi ra sau.


Đao đã nhanh, phản ứng của Dương Tranh còn nhanh hơn, không những vậy còn dùng phương pháp trực tiếp nhất để chứng minh thân phận của mình.


Y đưa ra tấm thẻ công văn bộ đầu ở các huyện dùng khi đi hành sự bên ngoài.


Vạn Thành rất kinh ngạc.


- Không ngờ ông là một bộ đầu.


Y nói:


- Không ngờ trong đám con cháu ưng trảo lục phiến môn cũng có người thân thủ được như ông.


Dương Tranh cười khổ:


- Nếu nhát đao của ông lúc nãy chém mất cái đầu của tôi thì làm sao ?


Vạn Thành trả lời rất mau mắn:


- Thì tôi sẽ đào một cái huyệt, đem cái người bạn đang núp phía sau cây cổ thụ kia của ông một lượt chôn luôn thể, ai bảo ông nửa đêm nửa hôm lại nhà tôi đập cửa ầm ầm như vậy !


Y là người trực tính, vì vậy Dương Tranh cũng nói thẳng ra với y:


- Tôi lại đây tìm ông, vì tôi muốn hỏi ông, Vạn đại hiệp rốt cuộc đã chết ra làm sao ?


- Đại khái là rượu uống nhiều quá.


Vạn Thành buồn rầu thở ra:


- Lão nhân gia tuổi càng lớn, càng hiếu thắng, ngay cả uống rượu cũng không chịu thua ai.


- Nghe nói ông ta chết lúc đang đi phương tiện.


Dương Tranh hỏi:


- Tại sao các ông không theo chiếu cố cho ông ta ?


- Bởi vì lão nhân gia đã uống là phải mửa ra, lúc mửa nhất định không để cho ai thấy.


- Trước giờ ông ta vẫn vậy sao ?


- Mấy chục năm nay vẫn cứ vậy thôi.


Vạn Thành lại thở ra:


- Nếu chúng tôi khuyên ông uống ít đi một chút, ông sẽ mắng chúng tôi thậm tệ.


- Biết cái tật ấy của ông ta còn có ai nữa không ?


- Đại khái là không ít.


- Lần đó Hoa Tứ gia mời khách còn có ai nữa ?


- Khách tuy không ít, được Hoa Tứ gia mời đến không có bao nhiêu người.


- Có bao nhiêu người ?


- Trừ chúng tôi ra, hình như còn có tổng tiêu đầu Trung Nguyên tiêu cuộc Vương Chấn Phi, và Địch Tiểu Hầu.


Vạn Thành nói:


- Người khác tôi cũng nhớ không rõ lắm.


- Lúc Vạn đại hiệp đứng dậy đi phương tiện, Vương tổng tiêu đầu và Địch tiểu hầu đang ở đâu ?


- Vương tổng tiêu đầu còn đó, nhưng Địch tiểu hầu thì đã đem cô mỹ nhân về phòng rồi.


Dương Tranh đã phát giác ra trái tim của mình đang đập mạnh lên, y nắm chặt lấy hai nắm tay tự không chế lấy mình, rồi lấy vẻ bình tĩnh hỏi:


- Giữa Vạn đại hiệp và Địch tiểu hầu có chuyện gì xích mích với nhau không ?


- Không.


Vạn Thành không nghĩ ngợi gì trả lời ngay:


- Không những không có xích mích gì, mà còn có rất nhiều cảm tình với nhau, Địch tiểu hầu còn tặng cho sư phụ tôi một con ngựa quý đáng giá cả vạn lượng.


- Vạn đại hiệp qua đời rồi, có phải Địch tiểu hầu bèn đem vị mỹ nhân đó đi ngay không ?


- Ngày hôm sau là đi.


- Trong Mẫu Đơn sơn trang của Hoa Tứ gia, còn có ai để ý đến vị mỹ nhân đó ?


- Đàn bà của Địch tiểu hầu ai mà dám đụng vào ?


Vạn Thành nói rất thản nhiên:


- Dù cho có người muốn đụng vào cũng đụng không được.


Dương Tranh vốn đã thấy không còn câu nào để hỏi Vạn Thành, nhưng Vạn Thành bỗng nói tiếp:


- Nếu ông nghĩ sư phụ tôi chết về tay người ta, ông đã lầm rồi.


Vạn Thành nói rất khẳng định:


- Lão nhân gia cả đời lòng dạ rộng rãi, lấy thành thực đối đãi người ta, trừ có chút xích mích với Thanh Long hội ra, nhất định không có kẻ thù nào cả.


Đồng tử của Dương Tranh bỗng thu nhỏ lại, hai nắm tay của y nắm lại càng chặt:


- Một chút xích mích ? Xích mích ra sao ?


- Thật ra cũng chẳng coi là xích mích gì cho lắm.


Vạn Thành nói:


- Tôi chỉ bất quá có nghe lão nhân gia ngẫu nhiên nói rằng, Thanh Long hội trước giờ muốn lão nhân gia vào hội, mà lão nhân gia không chịu.


Vạn Thành lại bổ sung:


- Nhưng Thanh Long hội trước giờ không hề ra mặt xung đột với lão nhân gia.


Dương Tranh đứng đó ngốc người ra cả nửa ngày, bỗng ôm quyền nói:


- Cám ơn ông, xin lỗi nhé, tái kiến.


Nhưng Vạn Thành đã kéo tay y lại:


- Ông nói vậy là có ý gì ?


Dương Tranh trả lời rất tuyệt:


- Cám ơn ông là vì ông nói cho tôi nghe bao nhiêu chuyện đó, xin lỗi ông là vì tôi thức ông dậy, tái kiến có nghĩa là tôi muốn đi đây.


- Ông không đi được !


Vạn Thành nghinh mặt lên nói:


- Nhất định không thể đi được.


- Tại sao ?


- Bởi vì ông thức tôi dậy, tôi ngủ không được nữa.


Vạn Thành nói:


- Bất kể ra sao, ông phải uống với tôi hai ly rồi mới được đi.


Dương Tranh thở ra:


- Hai hôm nay ngày nào tôi cũng ăn thịt khô bánh khô, ăn muốn rớt cả hàm răng ra, thật tình tôi cũng muốn ăn cơm nhà ông một bữa.


Y than thở rồi nói tiếp:


- Chỉ tiếc là có người nhất định không chịu.


- Ai không chịu ?


- Chính là cái người đang núp phía sau cây đằng kia.


- Ông sợ y ?


- Sợ chút xíu.


Dương Tranh nói:


- Không chừng không phải là chút xíu.


- Tại sao ông lại đi sợ y ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Lời nói dối của cha

Lời nói dối của cha

Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống hối hả, vô

29-06-2016
Thằng bạn vàng

Thằng bạn vàng

"Dậy đi nhóc, dậy đi, chưa dậy hả? Con gái gì mà ngủ nướng vậy? Ế chồng cho mà

23-06-2016
Tình trong nắng

Tình trong nắng

Thực ra, anh tớ là người yêu cũ của chị cậu. *** Cái nắng gay gắt của mùa hè

25-06-2016

Old school Swatch Watches