- Lam Nhất Trần nổi giận đùng đùng, bắt cái vị kiếm sư đó phải dùng cái thứ vũ khí hình dạng quái dị đó mà tự tận !
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ưng Vô Vật nói:
- Lam Nhất Trần vừa phẫn nộ vừa đau lòng, hàm hận bỏ đi, cây câu quái dị đó bèn lạc vào trong tay một gã thiếu niên bần khổ thường theo vị kiếm sư pha trà rót rượu, nào ngờ y lại nhờ vào cây câu quái dị này mà luyện thành một thân vũ công trước giờ chưa từng có, không những vậy còn dùng nó để giết mấy chục vị kiếm khách lừng danh thiên hạ.
- Cái gã thiếu niên bần khổ ấy là Dương Hận ?
- Đúng vậy.
Ưng Vô Vật hững hờ nói:
- Nếu Lam Nhất Trần biết có chuyện như vậy sẽ xảy ra, chỉ sợ y đã quăng cái gã thiếu niên và vị kiếm sư hết một lượt vào trong lò luyện kiếm rồi.
Đêm đã khuya, ba mươi sáu đứa đồng tử mặc áo trắng, tay cầm bảy mươi hai cây đèn cầy thắp trên đồ để nến bằng đồng, yên lặng bước vào, bày nến ra chung quanh bên cạnh bốn bức tường, xong rồi thỏng tay bước ra.
Địch Thanh Lân bỗng đứng dậy, cung kính bái Ưng Vô Vật một cái, cung kính nói:
- Đệ tử Địch Thanh Lân thử kiếm lần thứ mười một, cầu sư phụ chỉ giáo.
oo Đèn vừa được đốt lên, trong rương hiện ra một thứ binh khí hình thù quái dị, lấp loáng hàn quang, bức tới mi mắt của Lữ Tố Văn.
Nàng bất giác rùng mình lên một cái, nhịn không nổi mở miệng hỏi:
- Đây là thứ gì vậy ?
- Đây là một thứ vũ khí, phụ thân của anh lúc còn sống đã sử dụng thứ vũ khí này.
Dương Tranh mặt mày buồn bã nói:
- Đây cũng là di vật duy nhất phụ thân của anh để lại, nhưng lão nhân gia đã dặn đi dặn lại mấy lần, không phải gặp chuyện sống chết, không những không được đụng vào nó, mà ngay cả nói chuyện tới nó cũng không được nói ra.
- Em cũng đã gặp qua không biết bao nhiều người trong giang hồ, em cũng thấy đủ các thức các dạng vũ khí.
Lữ Tố Văn nói:
- Nhưng em chưa từng thấy qua thứ vũ khí nào như vậy.
- Dĩ nhiên là em chưa thấy qua.
Dương Tranh nói:
- Nó vốn là thứ vũ khí độc nhất vô nhị chưa từng có trước giờ.
- Đấy là kiếm hay là câu ?
- Đáng lý ra là kiếm, nhưng phụ thân anh đặt cho nó một cái tên đặc biệt riêng, tên là Ly Biệt câu.
- Nếu là câu, thì phải câu dính lại mới phải.
Lữ Tố Văn hỏi:
- Tại sao lại kêu là "ly biệt" ?
- Bởi vì cái câu này dính phải vào thứ gì, sẽ tạo thành sự ly biệt.
Dương Tranh nói:
- Nếu nó câu dính bàn tay của em, bàn tay của em sẽ phải rời khỏi cổ tay; nếu có câu dính chân của em, chân của em sẽ phải rời khỏi đùi.
- Nếu nó câu dính cổ họng của em, thì em sẽ phải rời bỏ thế giới này ?
- Đúng vậy.
- Tại sao anh phải dùng thứ vũ khí gì tàn bạo thế ?
- Bởi vì anh không muốn ly biệt.
Dương Tranh nhìn sâu vào mắt Lữ Tố Văn:
- Anh không muốn xa em.
Giọng nói của y tràn đầy tình cảm vừa âu yếm vừa hầu như đau đớn:
- Anh muốn dùng thứ vũ khí ly biệt câu này, chỉ bất quá vì anh muốn được tương tụ với em, ngàn đời cùng em ở một nơi, vĩnh viễn không còn bị xa cách nữa.
Lữ Tố Văn hiểu rõ những gì y đang nói, nàng cũng hiểu tình cảm của y đối với nàng, không những vậy còn hiểu rất rõ.
Nhưng cặp mắt nàng vẫn không khỏi ướt đẫm nước mắt, chảy ròng ròng xuống hai bên má.
May mà lúc đó cây đèn đã tắt đi, Dương Tranh không thấy được mặt nàng, cũng không thấy rõ nàng đang khóc.
Cây ly biệt câu lấp lánh hàn quang hình như cũng đã biến vào trong màn đêm.
... Nếu nó biến đi luôn thì hay biết mấy ?
Lữ Tố Văn hy vọng nó biến đi thật, vĩnh viễn sẽ biến mất, vĩnh viễn không còn ly biệt câu, vĩnh viễn không còn có ly biệt.
Vĩnh viễn không còn chém giết cừu hận, hai người vĩnh viễn sống bình an với nhau, dù là trong bóng tối, cũng là ngọt ngào vậy.
Không biết trải qua bao lâu, Dương Tranh mới nhẹ nhàng hỏi nàng:
- Sao em không nói gì cả ?
- Anh muốn em nói gì ?
- Em biết anh sẽ đi, em biết anh sẽ đem cây ly biệt câu này đi, anh làm vậy là để mãi mãi cùng em ở một nơi, nhưng lần ly biệt này cũng rất có thể sẽ không có ngày gặp lại.
Dương Tranh nói:
- Bởi vì em cũng biết đối thủ của anh là người đáng sợ vô cùng.
Giọng nói của y nghe chừng rất xa xôi, thật xa xôi:
- Vì vậy em có thể nói với anh, em không thích ở một mình nơi đây, em có thể nói em muốn anh ở lại đây, nếu chẳng có ai tìm được đến nơi này, sao chúng mình không ở luôn đây với nhau vĩnh viễn một đời ?
Khu rừng thật yên tĩnh, ngay cả tiếng gió thổi qua cây cỏ cũng không nghe thấy đâu, gió không thổi tới nơi đây.
Trong nhà cũng thật yên tĩnh, không biết đã trải qua bao lâu, Lữ Tố Văn mới thở nhẹ ra:
- Nếu em trẻ hơn bây giờ mười tuổi, em sẽ nhất định nói thế, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giữ anh lại đây, bắt anh phải bất chấp mọi chuyện, ở lại cái chỗ quỷ quái này với em cả đời.
Nếu quả thật nàng làm vậy, Dương Tranh không chừng lại cảm thấy dễ chịu trong lòng.
Nhưng nàng lại quá trấn tĩnh, cái thứ trấn tĩnh làm người ta muốn vỡ tan trái tim ra, thậm chí còn muốn làm người ta phát điên lên.
Một người phải bỏ ra trị giá bao nhiêu thống khổ mới giữ được trấn tĩnh như vậy ?
Trái tim của Dương Tranh đang nhói buốt !
Nàng thà một mình cô đơn một mình ở cái nơi quỹ quái này, tuyệt vọng chờ y về lại đây, còn hơn là ép buộc y ở lại với nàng.
Bởi vì nàng biết y phải di làm những chuyện y không làm không được, nếu nàng nhất định không cho y đi làm, y sẽ nhất định đau khổ cả một đời.
Thà nàng chịu nhẫn nhịn khổ đau một mình mình, cũng không muốn cản trở người đàn ông của nàng đi làm chuyện y phải làm.
... Một người đàn bà phải cần bao nhiêu dũng khí mới làm được chuyện như vậy ?
Đêm mát dịu như nước. Dương Tranh bỗng cảm thấy có một thân hình mềm mại đang chầm chậm dựa vào bên người mình, rồi ôm cứng lấy mình.
Họ chẳng nói thêm lời nào.
Bọn họ đã chìm đắm hoàn toàn vào cái sung sướng và thỏa mãn của hai bên, đây là lần đầu tiên họ thân mật với nhau, cũng rất có thể là lần cuối cùng.
Gió lạnh thổi vào cửa sổ, bên ngoài đã có gió nhẹ thổi vào.
Lữ Tố Văn nằm một mình trên giường, trong người nàng còn có cảm giác của một đêm ngọt ngào cuồng nhiệt hôm qua, nhưng lòng nàng lại tràn đầy những đau thương và tuyệt vọng.
Dương Tranh đã rón rén bỏ đi mất.
Nàng biết y đang đi, nhưng nàng làm bộ như mình đang ngủ say, y cũng không làm kinh động nàng.
Bởi vì bọn họ không thể chịu đựng thêm được cái đau khổ phải nói lời ly biệt.
Trên bàn có một bao bố màu xanh, y để hết đồ ăn lại cho nàng, đủ cho nàng duy trì đến lúc y trở về.
Kỳ hạn chỉ còn có bảy ngày, trong bảy ngày y nhất định phải trở về.
Nếu sau bảy ngày y không về thì sao nhĩ ?
Nàng không dám nghĩ đến, nàng nhất định phải ráng tập trung tư tưởng, không ngớt nhắn nhủ với mình:
- Bọn mình đã được hưởng cái lạc thú của một lần tương tụ, tại sao không thể nhẫn nhịn được cái đau khổ của chia ly ? Chưa biết cái đau đớn của biệt ly, làm sao biết được cái sung sướng của đoàn tụ ?
Câu.
Câu là thứ vũ khí, vũ khí giết người, giết để khỏi giết.
Chương trước | Chương sau