Insane
Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 120 đánh giá )

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long - Chương 5 - Móng tay đỏ chói

↓↓
Ánh đao loang loáng dưới ánh sao đêm, tên nhọn đang cương cứng trên dây cung.


Lữ Tố Văn không biết có chuyện gì đã xảy ra, bởi vì nàng không biết, vì vậy nàng càng sợ hãi.


Muốn bước lại lay tỉnh Dương Tranh, nhưng cũng không muốn kêu y tỉnh lại.


... Tại sao y cứ chờ đến lúc này rồi bị bệnh ?

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Người bên ngoài không tông cửa xông vào, nhưng ngoài cửa đã có tiếng người đang gõ.


Lữ Tố Văn vừa muốn ra mở cửa, vừa không dám bước ra.


Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, Dương Tranh rốt cuộc cũng tỉnh lại, trước hết y thấy gương mặt đầy vẻ kinh hoàng của Lữ Tố Văn, sau đó rồi thấy ánh đao ngoài cửa sổ.


Y cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, y nhảy một cái xuống giường, bèn phát hiện ra hai chân mình mềm nhũn, quần áo đều ướt nhẹp đầy mồ hôi, trong người không có lấy một chút sức lực.


Bất quá y vẫn cứ ra ngoài mở cửa.


Ngoài cửa có hai người đang đứng, một người cao lớn oai mãnh, râu ria đầy mặt, lông mày rậm như hai lưỡi đao, xem ra có vẻ là một người trời sinh có quyền lực trong tay.


Người kia nhỏ thó tướng mạo tinh hãn, cặp mắt loang loáng có thần, xem ra không những rất có quyền lực, mà còn cực kỳ tinh minh.


Dương Tranh nhận ra những người này.


Huynh đệ trong lục phiến môn, còn ai không nhận ra vị tổng bộ đầu trong tỉnh phủ, nổi danh làm bằng hữu trong hắc đạo phải nhức nhối cả đầu vì cái "tinh minh lão luyện", "tin tức linh thông" của y, là Ưng Trảo Triệu Chính ?


- Triệu đầu nhi.


Dương Tranh hỏi y:


- Nửa đêm nửa hôm ông tìm tôi có chuyện gì ? Có phải là xảy ra chuyện gì không ?


Triệu Chính còn chưa kịp mở miệng, gã đại hán mày rậm râu ria tua tủa kia đã mở miệng ra:


- Không ngờ ngươi còn chưa chạy trốn.


Y cười nhạt nói tiếp:


- Ngươi gan thật.


- Tại sao tôi phải chạy trốn ?


Triệu Chính bỗng thở ra, vỗ vỗ vào vai Dương Tranh:


- Lão đệ, chuyện của chú đã xong rồi.


Y cứ lắc đầu thở dài không ngớt:


- Thật ta không ngờ được, trước giờ chú cũng là một tay hảo hán, lần này sao lại đi làm cái chuyện này chi vậy ?


- Tôi đã làm chuyện gì ?


Gã đại hán mày rậm râu ria tua tủa lại cười nhạt:


- Ngươi còn tính làm bộ ?


Y vẫy tay mấy cái, bên ngoài bèn có bốn người khiêng một cái rương gỗ bước vào, chính là rương bạc Dương Tiêu vừa đoạt trong tay Nghê Bát về, mỗi rương chứa bốn mươi thỏi bạc ròng mỗi thỏi nặng năm chục lượng.


Dương Tranh còn chưa hiểu chuyện gì, gã đại hán mày rậm râu ria tua tủa đã thò tay rút thanh tử kim đao loang loáng ra, một đao chém xuống, rương bạc lập tức bị chẻ đôi.


Trong rương chẳng thấy có thỏi bạc đâu cả, chỉ có mấy cục đá lẫn lộn với mấy mảnh sắt vụn.


Gã đại hán mày rậm râu ria tua tủa gằn giọng hỏi Dương Tranh:


- Ngươi tráo bạc từ lúc nào ? Đem bạc giấu đi đâu ?


Dương Tranh vừa kinh hãi vừa tức giận:


- Chín trăm rương bạc đều bị tráo hết sao ? Ông cho là tôi nhúng tay vào vụ này ?


Triệu Chính lại thở ra:


- Lão đệ, không phải chú còn ai nữa ?


Y hỏi:


- Mấy thỏi bạc không thể tự nhiên biến thành sắt vụn.


Y lại nói:


- Dĩ nhiên Nghê Bát cũng bị hiềm nghi, nhưng y đã bị chú giết đi bịt miệng rồi, còn đâu người đối chứng ?


... Giết người bịt miệng, chết là hết chứng cớ, mấy câu đó nói ra nghe lại càng hung bạo.


- Những người đi chuyến này đều là huynh đệ của chú, không những vậy mỗi người đều có mỗi phần, dĩ nhiên là không ai chịu thừa nhận.


Triệu Chính nói:


- Lão Trịnh và Tiểu Hỗ Tử là người chú tín nhiệm nhất, chú sai bọn chúng đem bạc đi giấu mất, bởi vì chú tin là bọn chúng sẽ không bán đứng mình.


Triệu Chính lại nói tiếp:


- Hai người này, một thì có vợ đẹp con thơ, một thì có mẹ già trong nhà, dù có ham bán đứng chú cũng không dám làm.


Dương Tranh bỗng trấn tĩnh lại, y chẳng nói gì cả, chỉ quay đầu lại nói với Lữ Tố Văn:


- Em về trước đi, anh lại tìm em sau.


Lữ Tố Văn đã lạnh băng cả người, nàng chẳng nói gì cả, gằm đầu đi ra ngoài, ra ngoài rồi nhịn không nổi lại quay đầu nhìn Dương Tranh một cái, trong ánh mắt lộ đầy vẻ sợ hãi và lo lắng.


Nàng biết nhất định y không làm chuyện đó, nhưng nàng cũng biết, những chuyện như vậy, cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa cho sạch tội.


Nàng đang lo lắng cho y, lo lắng chỉ cho y, không hề vì tí nào cho mình.


Bởi vì nàng còn chưa biết tình cảnh của mình còn nguy hiểm hơn là của y, nàng còn chưa biết hiện tại đã có người đang chờ ở đó lấy mạng mình.


Một tên hung đồ giết người như chém dưa xắt thịt.


Thốc Tử trước giờ vẫn tàn bạo, vừa hung dữ vừa lạnh lùng vừa tàn bạo.


Hắn là thuộc hạ của Hoa Tứ gia, hiện tại đã được mệnh lệnh của Hoa Tứ gia ...


trước khi mặt trời mọc đi giết Như Ngọc trong Di Hồng viện. Giết xong lập tức viễn tẩu cao phi, trong vòng năm năm không được thò mặt ra quanh vùng phụ cận.


Hoa Tứ gia trừ chuyện đưa mệnh lệnh ra cho hắn, còn đưa cho hắn một vạn lượng bạc, bao nhiêu đó đủ cho hắn qua được năm năm những tháng ngày thoải mái.


Đối với hắn, đó chỉ là chuyện nhỏ.


Hắn bảo đảm với Hoa Tứ gia:


- Mặt trời mọc ngày mai, con điếm đó nhất định đã nằm trong quan tài.


Trái tim của Dương Tranh đang nhói buốt.


Y hiểu Lữ Tố Văn đang lo lắng quan tâm cho mình, y cũng không đành để nàng đi, nhưng nàng không đi không được.


Bởi vì y đã phát hiện ra chuyện này không phải là chuyện giải quyết dễ dàng.


... Nếu có ai biết được một con hổ bị sa vào trong bẫy của thợ săn sẽ có cảm giác thế nào, người đó sẽ hiểu được cảm giác của y lúc này.


Y hỏi gã đại hán mày rậm râu ria tua tủa:


- Các hạ có phải là tổng tiêu đầu của Trung Nguyên tiêu cuộc tên là Mã Kim Đao Vương Chấn Phi không ?


- Đúng vậy.


- Có phải các hạ nghĩ rằng tôi đã nhúng tay vào vụ này ?


- Đúng vậy.


Dương Tranh trầm ngâm một hồi lâu, xoay mặt qua hỏi Triệu Chính:


- Ngay cả ông cũng không tin tôi ?


Triệu Chính lại đang thở ra.


- Một trăm tám chục vạn lượng bạc không phải là con số nhỏ, làm nghề như chúng ta, dù có làm cả ngàn năm cũng kiếm không ra. Tiền tài làm động lòng người, cái chuyện đó ta rõ lắm.


Y nói:


- Ta biết chú trước giờ vốn là kẻ rộng rãi, ta cũng biết cái cô lúc nãy là người rất có giá.


Dương Tranh đang lắng nghe, nghe đến chỗ đó, y bỗng xông lại, vung nắm tay đấm vào miệng của Triệu Chính.


Triệu Chính nhảy lùi lại, Vương Chấn Phi vung đao lên, ngoài cửa lại có người xông vào, trong lúc hỗn loạn, bỗng có một người cất giọng thật oai nghiêm hét lên:


- Các ngươi đều ngừng tay hết lại cho ta ?


Một người mặc áo lam chừng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo thanh tú trắng trẻo bước nhanh vào, đưa cặp mắt loang loáng có thần nhìn trừng trừng vào bọn họ:


- Không ai được phép làm bậy bạ.


Không ai dám làm gì nữa.


Bởi vì người này chính là quan phụ mẫu của nơi này, xuất thân tiến sĩ "lão hổ bảng" quan tri huyện, được bách tính gọi là Hùng Thanh Thiên, làm thất phẩm chính đường tên là Hùng Hiểu Đình.


Y là ông quan có tài, và cũng rất thanh liêm, y đi suốt đêm lại đây, bởi vì y rất có cảm tình với cái gã trẻ tuổi làm dưới tay mình này, đấy không còn là cảm tình của một trưởng quan đối với thuộc hạ.


- Ta tin là Dương Tranh không làm những chuyện này.


Hùng Hiểu Đình nói:


- Nếu Triệu ban đầu sợ không biết nói sao với quan trên, bản huyện có thể lấy tiền trình chức vị thất phẩm này bảo đảm cho y.


Triệu Chính lập tức khom lưng vái vái:


- Hùng đại nhân nói quá.


Y là người do phủ phái lại, nhưng y đối với cái vị tri huyện thất phẩm chính trực thanh liêm này không dám có tí gì vô lễ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Thả gió về trời

Thả gió về trời

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Đó có phải là...yêu?

Đó có phải là...yêu?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Tháng năm không trở lại") Đừng nói

27-06-2016
Nắng không mùa

Nắng không mùa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Lá cuối năm

Lá cuối năm

Đời người cũng giống như chiếc lá. Mỗi năm Tết lại đến một lần. *** Đó là

23-06-2016
Gió, mưa, em và yêu...

Gió, mưa, em và yêu...

Có ai trách Nhỏ đâu, Nhỏ chỉ xem hắn là bạn thôi – chí ít là vậy. Còn hắn

24-06-2016
Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người thuộc thể loại truyện ngôn tình sủng mời các bạn đọc truyện

20-07-2016 18 chương
Một việc nhỏ

Một việc nhỏ

(khotruyenhay.gq) Tôi tạm biệt nàng và ra về trong tâm trạng vui buồn lẫn lộn. Buồn vì

27-06-2016