XtGem Forum catalog
Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 119 đánh giá )

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long - Chương 5 - Móng tay đỏ chói

↓↓

- Chỉ bất quá vụ án này còn nằm trên người của Dương Tranh.

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hùng đại nhân quay qua nói với Dương Tranh:


- Ta ra hạn cho ngươi mười ngày, nếu ngươi còn không phá được vụ án này, ngay cả ta cũng không cách nào giải cứu được cho ngươi.


Mười ngày, chỉ có mười ngày.


Không có nhân chứng, không có đường dây, không có một chút manh mối gì, làm sao có thể phá được vụ án này trong mười ngày ?


Trời còn chưa sáng hẳn, Dương Tranh nằm một mình trên giường, y cảm thấy tứ chi bải hoải, miệng khô cổ đắng, đầu óc mơ mơ màng màng, làm như bị người ta nhét vào đó bảy tám chục cân lạp cật.


Y hận mình, tại sao lại đi sinh bệnh trong lúc này.


Y nhất định không thể để cho mình nằm sóng sược ra giường như vậy, y nhất định phải ráng sức bò dậy.


Nhưng thân hình đang nóng hừng hực của y bỗng biến thành lạnh ngắt như băng, lạnh muốn run rẩy không ngừng.


Trong cơn hôn mê hỗn loạn, hình như y thấy Liên Cô đang vào phòng mình, đắp chăn cho mình, lau mặt cho mình, cầm chậu rửa mặt của mình ra ngoài lấy nước, hình như đi một hồi thật lâu còn chưa về.


Y phảng phất nghe có tiếng la thảm thiết, hình như là giọng của Liên Cô.


Sau đó, y chẳng còn thấy cô đâu.


Trời sáng.


Thốc Tử tuy cả đêm không ngủ, tinh thần vẫn còn sung lắm, bởi vì trên đời này đã thiếu đi mất một người, còn hắn thì có thêm trong người một vạn lượng bạc.


Hành trang đã chuẩn bị sẵn sàng, kiện mã đã được tra án vào, từ nay viễn tẩu cao phi, tiêu dao tự tại biết bao nhiêu.


Hắn không ngờ rằng Hoa Tứ gia lại đến, đem theo một đứa tiểu đồng đến, gương mặt phì nộn của y đầy vẻ ôn hòa, y chỉ hỏi:


- Ngươi tính đi rồi đó à ?


- Vâng.


Thốc Tử cười nói:


- Tứ gia đưa cho tôi chuyện đó chỉ là chuyện tí bẹo, thật còn dễ hơn là ăn cơm không.


- Hiện tại Như Ngọc đã nằm trong quan tài rồi phải không ?


- Ả ta không nằm trong quan tài, nằm trong giếng.


- Sao ?


- Tối hôm qua, ả không có trong Di Hồng viện, may mà tôi còn tìm ra được.


Thốc Tử rất đắc ý:


- Gã phu xe đưa ả ta ra ngoài là một tên bợm rượu, tôi chỉ mời hắn uống có vài ba ly, hắn đã nói cho tôi nghe ả ta đi đâu, dĩ nhiên là không có chuyện tôi tìm không ra được ả.


Hoa Tứ gia mỉm cười:


- Ngươi quả thật là có bản sự.


Thốc Tử lại càng đắc ý.


- Tôi chạy theo tới nơi, ả đang bước ra khỏi nhà lại giếng kiếm nước, nửa đêm nửa hôm, ai cũng không khỏi bị sẩy chân rớt xuống giếng, vì vậy tôi chỉ thò tay ra, mọi chuyện đều xong xuôi, thật không phí tí hơi thở gì cả.


- Ngươi làm chuyện hay lắm.


Hoa Tứ gia nói:


- Chỉ tiếc là có một chỗ không hay.


- Chỗ nào ?


- Ngươi giết lầm người !


Hoa Tứ gia nói:


- Tối hôm qua Như Ngọc đã về lại Di Hồng viện, còn ngồi uống với ta hai ly rượu.


Thốc Tử ngốc người ra.


Hoa Tứ gia lại cười cười:


- Ngẫu nhiên giết lầm một hai người thật ra cũng chẳng có gì là quan hệ cho lắm.


Thốc Tử cũng cười.


- Dĩ nhiên là không sao, hôm nay tôi đi nữa, lần này tôi bảo đảm sẽ không giết lầm.


- Vậy thì ta yên lòng rồi.


Hoa Tứ gia vừa cười vừa nói với đứa tiểu đồng chỉ bất quá tối đa là mười lăm mười sáu tuổi:


- Tiểu Diệp Tử, ngươi đưa giùm ta thêm một ngàn lượng bạc cho vị đại ca này.


Tiểu Diệp Tử là đứa bé mặt mày sáng sủa, ai ai cũng thích, nhất là lúc móc tiền ra đưa cho người ta, lại càng không cách nào không thương được.


Cặp mắt của Thốc Tử đã tít lại không khác gì Hoa Tứ gia:


- Cái vị tiểu ca này mặt mày dễ thương quá.


Hắn không nói hết câu, bởi vì hắn chỉ thấy có mỗi bàn tay cầm ngân phiếu của Tiểu Diệp Tử.


Bàn tay kia của Tiểu Diệp Tử, thì cầm một cây đao nhỏ.


Tuy cây đao rất ngắn, nhưng nếu đâm vào chỗ yếu hại trên người cũng vẫn chết được như thường.


Tiểu Diệp Tử cứ thế mà đâm cây đao nhẹ như không vào trong eo lưng của Thốc Tử.


Hoàn toàn ấn vào lút cán, ngay cả một phân cũng không chừa.


Một cái chết của hạng người như Thốc Tử, mới chẳng có ai quan tâm đến.


Bởi vì hắn giết người.


Kẻ giết người, sẽ không khỏi bị giết bởi tay người khác.


... Tuy là cây đao ngắn trong tay đứa bé, có lúc cũng là cây đao hung bạo của kẻ thù, nhưng trong hoàn cảnh nào đó thích hợp, thông thường cũng là một cây cương đao trong tay của kẻ chuyên môn.


Liên Cô đã chết, chết trong cái giếng.


Chẳng ai ngờ được cô bị người khác giết lầm.


Cô không có kẻ thù, lại càng không thể bị ai oán giận gì mà giết, ngay cả cha mẹ cô cũng nghĩ rằng cô buồn đời mà nhảy xuống giếng tự tử.


Vợ chồng Vu lão tiên sinh dĩ nhiên không nói điều đó ra trước mặt Dương Tranh.


Dương Tranh bệnh quá, y đã có đủ chuyện phiền phức, hai vợ chồng già không muốn làm y đau lòng thêm.


Thậm chí bọn họ còn mời thầy lang lại bốc cho y một thang thuốc, có điều đợi lúc bọn họ nấu thuốc xong xuôi hẳn hòi đem lại thì y đã đi đâu mất, chỉ để lại hai đỉnh bạc và một tờ giấy.


- Tiền để làm chuyện hậu sự cho Liên Cô, gọi là một chút tâm ý của tôi, hai hôm nữa tôi phải đi xa, nhưng sẽ nhất định về lại, xin hai vị cứ yên lòng.


Tay cầm đỉnh bạc và tờ giấy trong tay, mắt nhìn từ song cửa ra cái sân nhỏ tiêu điều trống vắng trước mặt, cây bạch dương lâu đời ngoài kia cũng đã muốn khô cằn, một con chó vàng đang nằm cuộn tròn trong góc tường.


Hai vợ chồng già chầm chậm bưóc ra ngoài, dưới gốc cây mỗi người ngồi trên một phiến đá đối diện nhau, nhìn nhìn những đóa hoa bạch dương dang rơi xuống.


Bọn họ không có nước mắt.


Bọn họ không còn nước mắt đâu để rơi.


Trời đã sáng trưng từ lâu, Trương lão đầu vần còn lười lẫm nằm trên giường chưa chịu dậy.


Lão biết phải nên xuống giường chuẩn bị đồ ăn và miến, không thì chỉ sợ hôm nay không có cách gì làm ăn cho xong.


Tại sao lão phải ngồi dậy đi làm công chuyện nhỉ ? Mỗi ngày trôi qua sao dài dẵng gian truân, sinh mệnh thì lại cứ ngắn ngủi thế, tại sao không ngủ thêm giấc nữa ?


Lão vẫn phải ngồi dậy, bởi vì lão bỗng sực nhớ ra những người bạn cùng khổ sẽ lại nơi đây ăn miến.


Nơi đây không những rẻ tiền, mà còn có thể cho nợ, nếu ở đây không có gì để ăn, bọn họ sẽ rất có thể phải chịu đói.


... Một người sống không phải là cho chính mình, trên đời này có biết bao người vì người khác mà sống, nếu ta đã gánh lấy cái trách nhiệm đó, thì không thể tùy tiện mà buông nó ra.


Trương lão đầu thở ra trong bụng, lão vừa hạ cây gỗ chắn ngang cửa tiệm ra, lập tức thấy Dương Tranh xông vào, cặp mắt loang loáng có thần lúc nào bây giờ đã biến thành tán loạn lạc thần, không những vậy còn đầy những tia máu đỏ, gương mặt cũng trắng bệch ra đến dễ sợ.


- Ông bệnh rồi.


Trương lão đầu thất thanh nói:


- Sao ông không nằm trong nhà nghỉ ngơi một chút ?


- Tôi không nằm nghỉ được.


Dương Tranh nói:


- Bởi vì có những chuyện không có tôi làm không được.


Trương lão đầu dĩ nhiên hiểu rõ cái ý của y, lão thở ra nói:


- Đúng ? Có người trời sinh không thể ngừng lại ngơi nghỉ được.


Dương Tranh tự mình đi lấy sáu cái tô lớn bày ra trên bàn.


- Ông rót đầy cho tôi bao nhiêu đó rượu mạnh, thứ rượu mạnh nào nồng nhất đó.


Y nói:


- Tôi phải uống hết bao nhiêu đó mới có đủ sức lực.


Trương lão đầu kinh ngạc nhìn y:


- Ông bệnh như vậy rồi còn muốn uống rượu ? Ông có muốn chết không vậy ?


Dương Tranh cười khổ:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Con hoang

Con hoang

Mấy tiếng "con hoang" như một vết chém sâu hoắm vào tâm hồn non nớt của tôi. Không

28-06-2016
27 Nhát Dao Bí Ẩn

27 Nhát Dao Bí Ẩn

Tháng năm tươi đẹp, tiết xuân còn chưa đi hết, mùa hè đã nhanh chóng kéo đến, thời

20-07-2016 6 chương
Thơm như mùi...tre ngâm

Thơm như mùi...tre ngâm

(khotruyenhay.gq) “Mẹ ơi! Con yêu mẹ lắm nhưng trái tim con đã theo Tuấn mất rồi. Cuộc

29-06-2016
Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline bên sợi dây đàn là một câu chuyện về cô gái tên Hiểu Tranh và xung quanh cô lúc

22-07-2016 10 chương