Nắng không mùa

Nắng không mùa


Tác giả:
Đăng ngày: 26-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 41 đánh giá )

Nắng không mùa

↓↓
(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")


Có những khi thời gian như đóng băng và mỗi ngưởi chỉ có thể sống với giây phút đó trong cuộc đời duy nhất một lần.


***


"Lão khọm già!" lũ trẻ đều đua nhau châm chọc ông lão mỗi lần đi qua khu nghĩa địa này. Ông lão lúi húi quét lá cây rồi móm mém cười, chả bận tâm đến những lời ác ý đó. Tôi ban đầu cũng nằm trong đám trẻ láo toét ấy nhưng một lần nọ vì cuống cuồng bị con chó của lão rượt đuổi đã ngả trỏng chơ lấm lem bùn đất, lão thấy thế liền xua con chó đang gầm gừ và lau chùi cho tôi rồi còn tặng tôi một quả táo đỏ mọng nước nữa. Lão bảo:"táo đỏ chỉ dành cho những đứa bé ngoan"Và từ ngày đó tôi tin tôi là một cô bé ngoan.........

bạn đang xem “Nắng không mùa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Không thật vậy sao?tôi đã tám tuổi rồi còn gì?tôi đã lớn lắm rồi......... Thế là, mỗi ngày khi đi học về, ngang qua khu nghĩa địa, tôi lại ghé đến nhà ông lão chơi và nhận một quả táo đỏ. Tôi cũng không biết làm sao ông có nhiều táo đến thế?tôi ăn nhiều đến nỗi trong kí ức tuổi thơ tôi tôi luôn nghĩ mình là công chúa của loài táo.........


- Ai vậy ông? - tôi cầm tấm hình một cậu bé trai mặc một bộ đồ màu trắng có đôi mắt u buồn xen lẫn chút ngang tàng


- Cháu ông đấy!ông lão huơ huơ lũ ruồi nhặng đang bu quanh chén cơm khô khốc


- Nhìn quen quá, cháu đã thấy nó ở đâu rồi ông ơi!


Ông lão gật gù mỉm cười


- Cháu phải gọi là anh nhé!đừng gọi là nó!vì nó lớn hơn cháu ba tuổi đấy


- Vậy sao ông gọi bằng nó?


Ông lim dim mắt


- Vì ông lớn hơn rất nhiều tuổi!


Từ đó tôi tin rằng nếu sau này tôi lớn hơn ai thật nhiều tuổi tôi có thể gọi người ta là nó, nghĩ tới đó thôi tôi đã thích thú lắm rồi


- Vậy thì con sẽ ăn cho mau lớn để được nhiều tuổi như ông ông nhé?hi hi.........


Sau đó, tôi mới nhớ ra là tôi hay nhìn thấy cậu bé ấy hát trên ti vi. Nhưng không lần nào tôi nhìn thấy cậu bé ấy đến thăm ông lão cả nên tôi đồ rằng ông lão có gì đó rất đỗi bí mật. Chẳng biết ông lão ở cái nghĩa địa này bao lâu, nhưng cả xóm đều gọi ông là lão khọm già, ông lão có vẻ thích cái biệt danh ấy vì không thấy ông có ý kiến gì. Rồi một ngày, tôi hay tin ông lặng lẽ qua đời, cha tôi làm trong đội mai táng thấy ông không nghèo khổ không có người thân qua lại nên đứng ra tổ chức lễ tang cho ông. Ngày đó là một buổi chiều mùa hạ, mưa lất phất. Đoàn người đưa tiễn ông chỉ lơ thơ vài người và con chó trung thành. Sau tôi đem con chó ấy về nuôi nhưng ngày nào nó cũng quanh quẩn bên mộ ông không ăn uống gì rồi cứ thế mà chết. Khi cha tôi gói ghém đồ đạc của ông để đốt theo ông, tôi đã xin giữ lại tấm hình cậu bé trai mặc bộ đồ trắng ấy. Đó là mùa hè năm tôi mười hai tuổi, từ đó tôi ít khi ăn táo nữa.


Thời gian cứ thế mà trôi, tôi không nhớ mình đã đi qua bao mùa hạ trong đời. Kí ức về những quả táo luôn tồn tại torng giấc mơ mỗi đêm, tôi thấy mình bay lơ lửng trên bầu trời cùng những quả táo đỏ, cứ thế bay mãi bay mãi lên cao.........


- Có ai ở đây không?bán cho chai nước suối!


Tôi giật mình thức giấc- Ra liền!


Tôi vội vã bước ra quầy bán hàng- mẹ đâu rồi ta?


Trước mặt tôi là một chàng trai chừng hai mươi tuổi, mặc bộ đồ trắng tinh, mái tóc gợn sóng nhìn rất quen nhưng bất giác không kịp nhận ra. Tôi lấy chai nước suối Aquafina đưa cho anh ta


- Sáu ngàn rưỡi!


- Mắc hơn siêu thị năm trăm rồi!anh ta đỡ lấy rồi nheo mắt


- Ơ, cái anh kia!tôi dừng lại trên đôi mắt anh ta, đôi mắt u buồn và có vẻ ngang tàng......... tôi ngờ ngợ......... không lẽ là.........


- Bé này, em biết đường tới nghĩa địa Cần Giuộc không?


- Anh muốn tới nghĩa địa sớm vậy à?tôi nhếch mép


Anh ta như hiểu ý tôi, anh cười khẩy


- Anh đi thăm người thân bé à!


- Tôi lớn rồi, đừng có kêu bé à!tôi cau có


- Vậy sao?vậy cô em biết thì chỉ dùm với, anh mới tới đây lần đầu!


Tôi bối rối với sự suy nghĩ của mình, liền nói


- Anh kêu tài xế chạy thẳng chừng năm mươi mét thấy cái đường nhỏ quẹo trái chạy vô chút là tới!


Anh ta nhìn theo hướng tay tôi chỉ


- Cảm ơn em nhé!rồi quay lại trả tiền. Tôi định thối lại thì anh ta huơ tay- Thôi khỏi!tạm biệt em!cám ơn em nhiều!tóc đẹp đó!


Tôi nhìn xuống mái tóc dài ngang eo của mình bù xù vì giấc ngủ trưa bị đánh thức. Anh ta bước lên chiếc xe hơi màu đen bóng loáng và lẩn đi trong đám bụi đất đỏ. Tôi ngẩn người ra......... là anh ấy sao?. . lâu lâu tôi vẫn nhìn thấy anh ấy trên báo Mực Tím......... đã mấy năm rồi nhỉ?từ dạo ba tôi nằm liệt một chỗ, đồ đạc trong nhà đều cắp cặp ra đi, mẹ con tôi chỉ còn cái quầy tạp hóa để sống, tôi nghỉ học và cũng không có ti vi để xem, bạn bè cũng không còn ai......... chợt tôi sực nhớ ra mình còn cầm trên tay tờ giấy một trăm ngàn- làm sao thối lại đây?


- Thơ à, con đi thăm mộ ông Nhân chưa?tiếng cha tôi từ buồng bên cạnh vọng ra


- Dạ chưa, chắc là mẹ đi chợ rồi cha ơi, con đợi mẹ về đã!


- Ừ, nhớ đi nha con, một năm có một ngày, tội nghiệp lão không người thân!con coi thắp nén nhang cho ông ấy ấm lòng!


- Dạ, mẹ về rồi cha!


Người phụ nữ ốm yếu hiền hậu quẹt mồ hôi trên tóc, lấy nón lá phe phẩy


- Đây nè, nhang, trái cây, con đi sớm rồi về!


- Dạ, con đi đây mẹ!


Tôi xách giỏ từ tay mẹ rồi lững thững đi ra, hướng về phía nghĩa địa. Thấp thoáng sau lũy tre già úa, tôi trông thấy bóng hai người đàn ông đang đứng trước mộ ông Nhân, ông lão khọm già của tôi thời thơ ấu. Đã nhận ra anh ấy, nên tôi tiến thẳng về phía họ, đặt giỏ xuống. Anh ấy nghe có tiếng động liền quay lại nhìn tôi. Mắt anh đỏ hoe, không hiểu vì khói hay vì xúc động?- Ơ, cô em đi đâu vậy?


- Đi thăm mộ ông tôi!


- Ở đâu? - anh ngạc nhiên


- Ở đây! - Tôi ngồi xuống dọn trái cây ra trên mộ ông, những trái táo đỏ rực dưới ánh nắng hè


Anh ta bất ngờ - Đây là ông của anh mà?


Một hình ảnh thoáng vụt qua tâm trí tôi, là cậu bé trong tấm hình ngày xưa đây sao?Tôi quay lên, ngước nhìn cho kĩ. Dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt anh với đôi chân mày rậm và ánh mắt u buồn xen lẫn ngang tàng cùng mái tóc gợn sóng lấp lánh như tỏa hào quang. Tôi đưa tay dụi mắt cứ nghĩ là mình nằm mơ, tôi lặng lẽ thắp nhang cho ông rồi nhẹ giọng


- Bao năm qua, anh không về thăm ông lấy một lần!


- Em là ai?


- À, hàng xóm thôi!


Mặt anh như giãn ra


- Ừ, anh chỉ mới biết được tin tức về ông cách đây vài ngày, ông bỏ nhà đi từ khi anh còn nhỏ, bây giờ tìm được ông thì ông đã.........


Anh nghẹn ngào


- Ba mẹ anh không đến à?


- Họ giận ông, phải khó khăn lắm anh mới tìm được đó!giọng anh như chùng lại- lâu quá rồi nhưng anh vẫn nhớ gương mặt ông hồi đó......... anh thở dài.........





Rồi chúng tôi yên lặng, chẳng ai nói với ai lời nào. Dưới ánh mặt trời là ba chiếc bóng in trên mặt đất gồ ghề đầy sỏi đá. Chỉ có tiếng gió thi thoảng len giữa những bụi tre kêu ken két. Khói nhang bay bay giữa không trung. Tôi ngồi đó hồi lâu liền đứng dậy.


- Thôi, tôi về đây!


Anh chợt vịn hờ vai tôi


- Cám ơn em nhé!


Tôi phẩy tay


- Không có gì, mọi năm cũng đâu có ai?


Anh rụt tay lại


- À anh quên hỏi em tên gì?


Tôi ngập ngừng


- Anh hỏi làm gì?


Anh ta mỉm cười


- Để nhớ tên chứ làm gì?


Tôi cau mày, tự dưng cảm thấy bực mình trước nụ cười của anh ta


- Nhớ làm gì chứ?tôi không có tên!


Anh ta cười tươi hơn


- Em biết anh chứ?em cứ vặn ti vi lên hay đọc báo là biết tên anh thôi!


Tôi lơ đãng


- Chừng nào anh về?


Anh ta với tay bứt một nhánh lá gần đó se se trong lòng bàn tay- Em hỏi làm gì?


Tôi ngước mắt nhìn anh, anh đứng cao hơn tôi một cái đầu. Tôi dúi vội vào tay anh tiền thừa khi nãy rồi lóng ngóng bỏ đi- tiền thối chai nước!Tôi quay bước đi, một cảm giác xao xuyến dâng tràn trong tim. Một cảm giác rất lạ của một cô bé gần bước qua tuổi mười bảy. Anh gọi với theo


- Em chưa cho anh biết tên!


Trời bắt đầu lất phất mưa phùn, giọng anh ấy vẫn vang vọng bên tai tôi


- Hẹn gặp lại em nhé!


Trong không gian chói chang của một buổi trưa mùa hạ, cơn mưa phùn lất phất rơi, tôi nhìn vào trong giỏ, còn sót lại một quả táo đỏ bị dập một bên. Tôi đem về cất trong ngăn tủ bí mật có tấm hình của cậu bé ngày xưa và tự nhủ- con đã gặp cháu ông rồi ông ạ!Bàn tay anh ấy rất mềm, ông yên tâm nhé!"Ngoài trời, mưa vẫn rơi rơi, những cơn mưa phùn đầu mùa hạ năm tôi mười bảy tuổi.


.............


Cha tôi mất nửa năm sau đó, trước khi qua đời cha tôi đã đưa cho tôi một xấp thư dày của ông khọm già viết cho cậu cháu trai của mình. Vì cha tôi không nỡ vứt đi nên còn giữ lại, cha nói:"Tội nghiệp ông lão, có mỗi thằng cháu cưng mà chết cũng không được gặp"Rồi cha dặn tôi nếu sau này, người thân ông có tìm về thì giao lại những bức thư này cùng một số tiền ông lão còn để lại cho họ. Tôi nước mắt ráo hoảnh cùng mẹ lo tang cho cha. Có những nỗi đau chỉ người trong cuộc mới hiểu được vì tôi đã đi qua nhiều cuộc chia ly như thế đó......... Tôi ngồi tần ngần trên giường, nhớ lại đám tang của ông lão khọm già, lòng không khỏi xót xa nhưng nước mắt không thể rơi, tôi cầm những lá thư của ông trên tay tò mò giở một lá trên cùng ra đọc


"Di thương yêu của ông!


Ông cũng không biết khi nào cháu với ông mới gặp lại nhau. Ông viết lá thư này vì nhớ cháu nhưng không dám gửi cho cháu. Chuyện người lớn làm gì thì làm, cháu đừng giận ông cháu nhé!Ông luôn là người có lỗi với ba mẹ cháu, ông không mặt mũi nào nhìn ba mẹ cháu được nữa, ông phải bỏ nhà đi thôi. Nhưng ông luôn yêu cháu và nhớ cháu nhiều lắm. Cháu có thường xuyên ăn táo không?Vì bé ngoan sẽ được ăn táo đấy!Ông vẫn thường xuyên nghe tin tức về cháu, thấy cháu mau lớn, ông không còn nhận ra cháu của ngày xưa nữa. Ông ở đây rất tốt, có bé Thơ hay chạy đến chơi với ông, nó là một cô bé ngoan. Mùa mưa có chăn, mùa hè có quạt, hàng xóm rất yêu thương nhau, họ gọi ông là lão khọm già, xem ra ông đã già thật rồi nhưng ông rất thích biệt danhh đó, cháu yên tâm ca hát và cố gắng học hành nhé. Cháu hát rất tốt đấy. Ông luôn yêu cháu!


Ông nội của cháu......... "


Tôi vò đầu bứt tóc, biết anh ấy rồi nhưng làm sao đưa những lá thư tràn đầy tình yêu này cho anh ấy đây?hay là cứ đợi tới ngày giỗ ông năm sau chắc anh ấy lại về. Tôi nhìn lá thư với những hàng chữ đều đặn muốn phai màu theo thời gian mà xót xa- Chắc phải trả tấm hình này cho anh ấy luôn vậy dù sao cũng không phải của mình, thư, tiền nữa. Tôi cất chúng vào ngăn tủ bí mật rồi ngồi thừ ra nghĩ ngợi


- A, nhớ rồi!tôi lôi ra tờ báo cũ- đây rồi, quán cà phê của anh ấy......... mình tò mò quá......... Sài Gòn. .


Tôi lại mở ngăn tủ ra rồi đóng lại rồi mở ra cả chục lần, cuối cùng tôi quyết định lấy chúng ra xếp cẩn thận vào một chiếc bao ni lông rồi cho vào ba lô. Đêm về khuya, trời trở lạnh, tiếng côn trùng râm ran ca mãi những khúc ca dường như vô tận.........




↑↑
Cầu vồng trong mắt anh

Cầu vồng trong mắt anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Trên

25-06-2016
Là của riêng mình thôi

Là của riêng mình thôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Một ngày thường

Một ngày thường

Hơn hai mươi năm trước tôi đã hỏi anh: "Rồi sau này trong cuộc sống chung sẽ không ai

24-06-2016
Bụi thời gian

Bụi thời gian

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Tóc ngắn, vai gầy

Tóc ngắn, vai gầy

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay mình bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Đám cưới trên biển

Đám cưới trên biển

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Cô cũng không biết tại sao hôm đó hắn lại đi theo cô, không biết tại sao hắn vừa

23-07-2016 22 chương
Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng là một trong 2 tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh

23-07-2016 94 chương
Tin nhắn gửi nhầm

Tin nhắn gửi nhầm

Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan

26-06-2016
Tự ti

Tự ti

Người ta hay nói mỗi lần tự ti hãy nhìn vào những người thuộc "cấp dưới" của mình

24-06-2016
Anh trai và em gái

Anh trai và em gái

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Ai rồi

25-06-2016
Bán bia

Bán bia

Năm giờ chiều, em bắt đầu công việc như thường lệ. Quán em làm ở gần bờ kè vốn

28-06-2016

Disneyland 1972 Love the old s