80s toys - Atari. I still have
Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 111 đánh giá )

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long - Chương 6 - Chín trăm thạch gạo

↓↓

- Mình đi thôi.

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhưng Lữ Tố Văn giằng tay y ra, nghinh mặt lên nói:


- Anh đi một mình đi !


Dương Tranh ngẩn mặt ra, nhịn không nổi hỏi nàng:


- Sao vậy ?


- Chẳng sao cả, nó chỉ là đứa bé, sao anh lại nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy ?


Lữ Tố Văn lạnh lùng hỏi:


- Làm sao tôi có thể đi theo một người lòng dạ hiểm ác như anh để sống chung một nơi ?


Dương Tranh biết tính khí của nàng, nếu nàng đã có quan niệm gì rồi, dù ai có dùng lời giải thích cách nào đi nữa cũng không đi đến đâu.


Y chỉ còn nước dùng cách chứng minh thực tiễn nhất.


Y bỗng kéo đũng quần của Tiểu Diệp xuống:


- Em xem nó có phải là một đứa bé không ?


Lữ Tố Văn nhìn cái "đứa bé" này kinh ngạc, bất cứ ai cũng đều nhận ra, nó không còn là một đứa bé nữa.


Nó là một người đã rất thành thạo.


- Sao anh biết được hắn không phải là một đứa bé ?


- Hắn đã có cái cục trên cổ họng, cây đao hắn xài quá thuần thục.


Dương Tranh nói:


- Anh đã biết từ lâu, trong giang hồ có hạng người như hắn, không những vậy còn không chỉ có một người.


- Hắn là người như thế nào ?


- Bọn chúng đều là những đứa châu nhai bị người ta dùng thuốc khống chế lại sức tăng trưởng, từ nhỏ đã được huấn luyện thành những kẻ hung thủ chuyên môn đi giết người. Mỗi ngày bọn chúng phải uống một thứ thuốc dưỡng nhan làm bằng những hạt trân châu, vì vậy mặt mày của bọn chúng không bao giờ bị già đi, xem ra như những đứa bé.


Y lại bổ sung:


- Cái thứ thuốc đó rất là quý giá, vì vậy mỗi lần giết người đều bắt trả giá rất cao, trừ những hạng người giàu có quyền thế như Địch Thanh Lân ra, hiếm có ai dùng được những hạng người như bọn họ.


Tay chân của Lữ Tố Văn đã lạnh hẳn đi.


Nàng không thể không tin vào lời nói của Dương Tranh, cây cỏ bị người ta nuôi trong chậu, cũng mãi mãi không cao lớn lên được.


Nhưng người rốt cuộc không phải là đồng một loại.


- Ai mà tàn nhẫn quá như vậy ?


Lữ Tố Văn hỏi:


- Lại đi nhẫn tâm dùng thủ đoạn như vậy đối phó với một đám con nít ?


- Chính là bọn Thanh Long Hội mà anh đã từng nói qua với em.


Dương Tranh nói:


- Bọn họ đều thuộc bọn Thanh Long hội, thường thường giả trang làm thư đồng của mấy tay thủ não trong hội.


Y bỗng cười lên một tiếng, vỗ vỗ vào vết thương trên vai của mình mấy cái nói:


- May mà bọn đó từ nhỏ bị thuốc khống chế, thành ra bản năng hạn chế, nếu không làm sao anh dám chịu đỡ một đao ?


Lữ Tố Văn thở nhẹ ra một tiếng:


- Có lúc em cũng nghĩ không ra, sao anh biết nhiều chuyện trong giang hồ vậy ?


Trong giang hồ có bao nhiêu chuyện ngụy bí, hình như không có chuyện gì qua mắt được anh.


Gương mặt của Dương Tranh bỗng lộ ra một biểu tình vừa tôn kính vừa bi thương, một hồi thật lâu mới nói:


- Những chuyện đó dều do một người nói cho anh biết đấy.


- Ai nói cho anh biết ?


Dương Tranh không nói gì thêm, y gỡ bọc đồ trên người xuống, lấy bánh và đồ ăn khô đưa cho nàng, còn mình thì nằm dài xuống đất, ngẩng mặt lên trời nhìn những vì sao đang lấp lánh đến xuất cả thần.


... Có phải y đang nghĩ đến người đó ?


Bấy giờ đêm đã khuya lắm, bọn họ từ trong con hẻm chỗ Di Hồng viện chạy ra khỏi thành, đến một vách núi có một con suối.


Rượu trong người Dương Tranh đã tan mất, kỳ quái là cơn bệnh cũng tùy đó mà giảm đi, y chỉ bất quá cảm thấy thật mệt mỏi.


Lữ Tố Văn nhìn y âu yếm vô cùng, nhịn không nổi thò tay ra khẽ mân mê lên má của y.


- Tốt nhất anh nên ngủ một lát, lỡ có chuyện gì, em sẽ kêu anh dậy.


Dương Tranh gật gật đầu, cặp mắt của y đã nhắm lại, hình như y không nghe trên vách núi có tiếng chân người đang bước xuống.


oo Tiếng chân còn nhẹ hơn cả tiếng chân hồ ly, chầm chậm bước trên thảm cỏ, cặp mắt sắc bén như sói đang trừng trừng nhìn không chớp vào bàn tay của Dương Tranh.


Có hai người đến.


Dương Tranh còn chưa ngủ, trái tim của y đang đập, đập nhanh vô cùng.


Tiếng chân của hai người này quá nhẹ, thân thủ nhất định không phải thứ vừa, nhưng Dương Tranh thì đã kiệt tận sức lực.


Y chỉ hy vọng hai người này cho rằng y đã ngủ, thừa cơ lại ám toán y, y mới có cơ hội ám toán lại bọn họ.


Không ngờ rằng, bọn họ Ở tuốt đằng xa đã ngừng chân lại, không những vậy còn lớn tiếng nói:


- Dương đầu nhi, đêm khuya sương nặng hột như vậy, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh đó, chúng ta đặc biệt lại đây đưa ngươi đến một chỗ thật tốt, mời ngươi đứng lên giùm một cái.


Hai người này hình như tự trọng thân phận, không chịu làm cái chuyện ám toán người khác.


Trái tim của Dương Tranh chùn xuống.


Hạng người này mới đáng sợ, nếu không phải là thứ cao thủ đệ nhất đẳng, nhất định sẽ không làm vậy.


Bọn họ chắc chắn đã nắm trong tay tính mạng của Dương Tranh, chẳng thèm đi ám toán y làm gì.


Hai người đang đứng dưới cây liễu bên cạnh chân núi, trong tay cầm một thứ bình khí hình thù quái dị sáng loáng, đợi Dương Tranh đứng dậy rồi, bọn họ mới từ từ bước lại, bước chân vừa nhẹ vừa trầm ổn.


Bọn họ đều trầm tĩnh dị thường.


Dương Tranh đành phải ráng sức cho mình được trấn tĩnh, đứng chắn trước mặt người đang sợ hãi quá mà toàn thân co lại là Lữ Tố văn, y lớn tiếng hỏi:


- Các ngươi là ai ?


- Ngươi đã muốn biết, chúng ta nói cho ngươi biết.


Bọn họ chẳng hề sợ Dương Tranh biết bí mật của bọn họ, bởi vì người chết không thể tiết lộ bí mật cho ai.


Bọn họ dùng một cái giọng rất kỳ dị nói ra tám chữ, giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo tự tin, làm như chỉ cần nói ra tám chữ đó là bất kỳ ai cũng sẽ sợ muốn chết đi được.


- Thiên Thanh Như Thủy.


- Phi Long Tại Thiên.


Nghe đến tám chữ đó, Dương Tranh quả thật biến hẳn sắc mặt.


- Thanh Long hội ? Các người là người trong Thanh Long Hội ?


Dương Tranh hỏi:


- Người trong Thanh Long hội tại sao lại tìm ta làm gì ?


- Bởi vì chúng ta thích ngươi.


Một gã cười giọng âm hiểm:


- Vì vậy chúng ta sẽ đưa ngươi đến một nơi ngươi sẽ không bao giờ bị cảm lạnh nữa, không những vậy còn đưa tình nhân của ngươi theo chung với ngươi luôn.


Dương Tranh nắm chặt hai nắm tay lại, trong lòng y đau nhói.


Y còn có mạng để liều, còn có thể liều mạng, nhưng Lữ Tố Văn thì sao ?


Trên đầu cây liễu bên cạnh chân núi bỗng vọng lại một trận cười, có người đang nói:


- Chỗ đó y không muốn lại, hay là các ngươi lại một mình thôi !


Hai người đó lập tức phân tán ra hai bên, quay phắt người lại, động tác vừa nhẹ nhàng vừa linh xảo, phản ứng cũng rất cơ cảnh tinh minh.


Bọn họ phảng phất thấy hình như có người đang đứng phất phơ nhẹ nhàng trên đầu cây liều, nhưng không rõ ràng cho lắm.


Bởi vì trong một cái chớp mắt, đã có một làn kiếm quang xanh lè chói rực như ánh chớp, từ trên không xẹt xuống.


Kiếm quang múa lên một vòng, bỗng trùm xuống như hòn núi, hai kẻ sát nhân đã nằm gục trên vũng máu của mình.


Dương Tranh vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ thất thanh la lên:


- Ông đó sao ?


Một người đầu đội mũ rộng vành mặc áo xanh đang đứng dựa vào thân cây nhìn y, ánh mắt ôn hòa đã mất hết sát khí:


- Thanh Long Hội tại sao lại tìm đến ngươi ?


Lam Đại tiên sinh hỏi Dương Tranh:


- Ngươi đắc tội bọn họ lúc nào vậy ?


- Tôi chẳng làm gì đắc tội bọn họ.


- Chẳng thể nào vậy được.


Lam Nhất Trần nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Cám ơn gió

Cám ơn gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Cuộc

25-06-2016
Bán trinh

Bán trinh

Tôi thoát ra khỏi bàn tay dơ nhếch của Long, thoát ra cái mùi ghê tởm trên con người

30-06-2016
Hoàng hôn

Hoàng hôn

Tôi chạy thật nhanh chẳng còn kịp để ý xem bộ quần áo mới may có bị nhàu không

01-07-2016
Câu chuyện bông hồng

Câu chuyện bông hồng

Ai cũng có nhiều mối quan tâm, nhiều sự lựa chọn trong cuộc sống và sự nghiệp. Nhưng

29-06-2016
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Nụ hôn chiến thắng

Nụ hôn chiến thắng

Mãi về sau, những người chứng kiến vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện cảm động

01-07-2016
Cha

Cha

20h30phút, nó vừa kết thúc một cuộc gọi về nhà, và cũng như những lần khác sau khi

24-06-2016