Ring ring
Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 67 đánh giá )

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long - Chương 6 - Chín trăm thạch gạo

↓↓
Móng tay được nước sơn Phong Tiên hoa thoa đỏ chóe, màu sắc đặc biệt nổi bật rực rỡ.


Nhưng nhìn móng tay đó, gương mặt của Lữ Tố Văn đã biến ra thành trắng bệch như tờ giấy.


Nàng chụp lấy móng tay nằm trong bàn tay của Dương Tranh lên, dưới ánh đèn vừa mới được đốt lên nhìn một hồi thật lâu.


Bàn tay của nàng run rẩy lên, cả toàn thân cũng đều run rẩy, nàng bỗng quay người lại hỏi Dương Tranh:

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Anh tìm cái này ở đâu ra ?


- Trong cỗ xe của Địch Thanh Lân.


Dương Tranh đáp:


- Giấu giữa kẽ hở của chiếc ghế làm bằng dây đằng la trong xe của y.


Y còn chưa nói hết câu, nước mắt của Lữ Tố Văn đã chảy ròng ròng xuống má.


- Tư Tư đã chết rồi.


Nàng vừa khóc vừa nói:


- Em biết cô ấy nhất định đã bị Địch Thanh Lân giết chết.


- Sao em biết chắc được ?


- Đây là móng tay của Tư Tư, cô ấy sơn móng tay lấy thứ Phụng Tiên Hoa này của em cho để xài, em nhận ra mà.


Lữ Tố Văn nói:


- Tư Tư trước giờ rất giữ gìn móng tay của cô ấy lắm, nếu không có chuyện gì, tại sao lại bị gãy rớt trong xe của Địch Thanh Lân ?


Gương mặt của Dương Tranh cũng trắng bệch luôn.


- Hạng người có thân phận như Địch Tiểu hầu tại sao lại đi giết một người đáng thương như Tư Tư ?


Y hỏi chính mình:


- Có phải là có điều gì bí mật bị Tư Tư phát hiện ra ? Lấy thân phận của y ra mà nói còn có chuyện gì y làm mà không dám cho người khác biết ?


Y lại thở ra:


- Dù y quả thật đã giết Tư Tư rồi, chúng ta cũng không làm gì được y.


Lữ Tố Văn đã khóc không ra tiếng, nhưng vẫn còn muốn hỏi:


- Tại sao ?


- Bởi vì chúng ta chẳng có chứng cớ gì cả.


- Anh phải tìm cho ra chứng cớ cho em.


Lữ Tố Văn nắm chặt lấy tay Dương Tranh:


- Em xin anh làm giùm cho em chuyện này.


Bàn tay của nàng lạnh ngắt, bàn tay của Dương Tranh cũng lạnh ngắt.


- Anh vốn đang nghi ngờ.


Dương Tranh nói:


- Nhưng bây giờ anh đã hiểu ra rồi.


- Anh nghi ngờ chuyện gì ? Anh hiểu chuyện gì ?


- Liên Cô tối hôm qua bị chết đuối trong giếng, cô ấy là một cô bé lương thiện, chẳng ai đi giết cô làm gì, ngay cả cha mẹ cô ấy cũng cho là cô ấy tự tận, nhưng anh thì đang nghi ngờ chuyện đó.


Dương Tranh nói:


- Bởi vì lúc đó cô ấy đang mắc lo chiếu cố cho anh, nhất định không thể đang lúc anh bị bệnh mà lại đi nhảy xuống giếng tự tử.


Y lại bổ sung:


- Lúc đó thần trí của anh không được tỉnh táo cho lắm, nhưng anh còn nghe cô ấy la lên một tiếng thảm thiết.


Một người nếu đã muốn tự tử, sẽ không phát ra tiếng la đầy kinh hãi tuyệt vọng như vậy.


- Anh nghĩ là cô ấy bị người ta hại chết ?


Lữ Tố Văn hỏi Dương Tranh.


- Đúng vậy.


- Người nào lại đi giết một cô bé lương thiện như vậy ?


- Một người tính giết em.


Giọng nói của Dương Tranh đầy vẻ thù hận:


- Hắn biết em lại nhà anh, hắn thấy Liên Cô từ trong đi ra, tưởng Liên Cô là em bèn giết quách.


- Tại sao hắn muốn giết em ?


- Bởi vì em đã bắt đầu nghi ngờ Địch Thanh Lân.


Dương Tranh nói:


- Em không thể ở lại đây được nữa, bởi vì Địch Thanh Lân nhất định sẽ không để cho em sống đâu, một lần chưa giết được, nhất định sẽ có lần thứ hai.


Y nhìn đăm đăm vào Lữ Tố Văn:


- Vì vậy em phải đi theo anh, anh sẽ không để cho ai làm hại được em.


Ánh mắt của y thành khẩn biết bao, tình cảm của y thành thực biết bao.


Lữ Tố Văn chùi sạch nước mắt, nàng nói giọng cương quyết:


- Được, em đi theo anh, bất kể anh đem em đi đâu, em cũng sẽ đi đó.


Trái tim của Dương Tranh đã vỡ tan ra.


Cái thứ tình cảm thấm nhập vào cốt tủy như thế, cũng như là bị đau đớn dằn xé vậy, có thể làm người ta tan vỡ trái tim ra, thình lình bọn họ đã ôm nhau cứng một chỗ.


Đây là lần đầu tiên bọn họ đã thân mật với nhau như vậy.


... Một thứ áp lực từ bên ngoài vào, thường thường sẽ làm cho khoảng cách giữa một cặp tình nhân tuy đã thương rồi mà còn chưa có cách để bày tỏ với nhau, thu ngắn lại, làm cho tình cảm giữa bọn họ lại càng sâu đậm.


Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, bọn họ đã cơ hồ quên hết tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ ưu sầu phiền não cừu hận.


Nhưng bọn họ quên không được.


Bởi vì chính lúc đó, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.


Một đứa bé tối đa chỉ chừng mười hai mười ba tuổi, gương mặt thật dễ thương làm ai cũng thích, đang đứng trước cửa, nó lấy giọng thật lễ phép hỏi Lữ Tố Văn đang vừa mở cửa ra:


- Em lại tìm một vị cô nương tên là Như Ngọc.


- Chị là Như Ngọc đây.


Lữ Tố Văn nói:


- Em tìm chị có việc gì ?


Nếu không phải đang ở trong tình cảnh này, nàng đã bật cười lên rồi, những người đàn ông tìm đến nàng tuy đủ các thức các dạng không giống nhau, thậm chí còn có lão học cứu bảy tám chục tuổi, nhưng trước giờ chưa có người nào nhỏ như đứa bé này.


Bởi vì nàng nằm mộng cũng không nghĩ được rằng, đúa bé này muốn, không phải là bản thân nàng, mà là tính mạng của nàng.


- Em tên là Tiểu Diệp Tử.


Đứa nhỏ cười hi hi nói:


- Người ta nói cô nương Như Ngọc vừa thông minh vừa đẹp, quả thật người ta không gạt gẫm mình.


Y nói ra tên thật của mình, vì trong tay của y đã cầm cây đao, một cây đao giết người chưa từng sẩy tay bao giờ.


Có điều lần này y đã bị sẩy tay.


Cây đao của y vừa đâm ra, bỗng nghe có tiếng người gầm lên, một người từ trong xông ra.


Vung quyền đấm vào cục trên cổ họng của y.


... Một đứa bé mười ba tuổi làm gì có cục trên cổ họng ?


Tiểu Diệp Tử dĩ nhiên không ngờ rằng trong phòng một kỹ nữ lại có một người đàn ông xông ra xuất thủ vừa nhanh mà vừa dữ dội như vậy.


Nhưng y không kinh hãi, cũng không hoảng loạn.


Y là một kẻ giết người, bất kỳ ở trong hoàn cảnh nào, bất kỳ bị biến cố gì, y cũng phải hoàn thành sứ mệnh trước đã.


Y đã được huấn luyện không thể nào quên được điểm đó.


Thân hình của y xoay một vòng như gió, đã tránh khỏi cú đấm của Dương Tranh, y xoay ngược tay lại đâm vào sau gáy của Lữ Tố Văn.


Nhát đao đó không bị trật ra ngoài, ánh đao lóe lên, lưỡi đao đã đâm sâu vào da thịt của một người, vào dưới vai.


Không phải là vai của Như Ngọc, là vai của Dương Tranh.


Dương Tranh bỗng xông lại, đưa đầu vai ra đỡ lưỡi đao, dùng sức gồng lại.


Lưỡi đao bỗng bị dính cứng vào trong thịt, Tiểu Diệp Tử vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, không biết mình đã đắc thủ chưa, bởi vì trước giờ y chưa gặp phải tình cảnh như vậy bao giờ.


Chính trong cái khoảnh khắc nhỏ bé đó, nắm tay như sắt của Dương Tranh đã đấm mạnh vào cái cục trên cổ họng của y.


Cặp mắt của y lồi ra, nhìn trừng trừng kinh ngạc vào Dương Tranh.


Người của y đã mềm nhũn ra ngã gục xuống đất.


Dương Tranh rút cây đao trên vai ra, xé một mảnh áo, dùng sức buộc chặt vào vết thương, cho máu cầm lại trước rồi đưa tay ra nắm lấy tay Lữ Tố Văn nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Những Mùa Hoa Mãi Nở

Những Mùa Hoa Mãi Nở

Những Mùa Hoa Mãi Nở như một lời tâm tình của một kẻ đang yêu trong mê dại. Mời

21-07-2016 33 chương
Mưa, em... và nhớ

Mưa, em... và nhớ

Trong hắn, Nhóc vẫn là cô gái nhỏ dễ thương và chưa có người yêu. Nhóc đã

24-06-2016
Ánh trăng và anh

Ánh trăng và anh

Tôi chua xót cho tình cảm của mình. Ánh trăng bao trùm lên thân hình nhỏ bé của tôi, tôi

01-07-2016
Vợ chồng lười

Vợ chồng lười

Ngày xửa ngày xưa, ở thị trấn nọ có một anh chàng rất lười biếng và cố chấp.

30-06-2016
Luôn ở bên cạnh

Luôn ở bên cạnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016