Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, một lúc sau người thợ sử dụng đoản phủ lấy từ trong người ra một cái thước gấp, nhắm nhắm nơi góc nhà, lắc đầu, cầm cây đèn đi vào hậu sảnh. Mọi người liền đi theo y, thấy người đó nhìn quanh quất bốn bề tính toán, đột nhiên nhảy lên, vạch vào xà ngang một cái, lại lắc đầu đi tiếp ra sau, đến trước chiếc quan tài giả của Tiết Thần Y, nhìn qua nhìn lại, lắc đầu nói:
bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tiếc thay! Tiếc thay!
Ông già đánh đàn hỏi:
- Không dùng được ư?
Người cầm búa ngắn đáp:
- Không được! Sư thúc thể nào cũng nhìn ra.
Ông già đánh đàn giận dữ nói:
- Ngươi... ngươi còn gọi y là sư thúc ư?
Người cầm búa lại lắc đầu, không nói một lời đi tiếp xuống nhà dưới. Công Dã Can nghĩ thầm: "Người này ngoài việc lắc đầu chắc chẳng còn biết làm gì khác." Người thợ lại nhìn góc nhà tính toán, đếm bước đi, bấm đốt ngón tay, dáng như người đang tính toán việc xây phòng, đi ra bên ngoài vườn sau. Y cầm cây đuốc, suy nghĩ hồi lâu, đi đến chỗ đặt một hàng năm cái cối nơi hành lang, lại suy nghĩ một hồi nữa, vứt cây đuốc xuống, đi tới bên cạnh cái cối đá lớn thứ nhì, bỏ vài nắm cám và đất vào trong cối, cầm chiếc chày đá ở bên cạnh, bắt đầu giã, bình một tiếng lại bình một tiếng, chày đá nặng nề rơi xuống cực kỳ mạnh mẽ.
Công Dã Can thở dài một tiếng nghĩ thầm: "Phen này đúng là số mình đen như mõm chó, gặp một lũ điên, đến lúc này mà còn rỗi hơi đi giã gạo. Nếu như giã gạo thì cũng còn được, còn đằng này trong cối toàn là vỏ trấu với đất bùn, chán thật!" Một hồi sau, hàn độc trong người Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác tạm bớt, cũng chạy theo ra hậu viên.
Bình! Bình! Bình! Bình! Bình! Tiếng chày giã gạo cứ liên miên bất tuyệt. Bao Bất Đồng nói:
- Này lão huynh, ngươi định giã gạo nấu cơm ăn chăng? Trong cối có gạo gì đâu! Chi bằng tụi mình cuốc đất lên, bỏ ít hạt lúa vào chờ cho nảy mạ...
Đột nhiên cách chừng bảy tám trượng nơi góc đông nam khu vườn hoa có tiếng kẹt kẹt, tuy nhỏ nhưng có chiều lạ lùng. Cả bọn Huyền Nạn, Công Dã Can theo hướng tiếng động nhìn theo, thấy nơi đó có bốn cây hoa quế trồng thành một hàng.
Bình một tiếng lại bình một tiếng, người cầm búa vẫn tiếp tục giã xuống, mà lạ thay, cây quế thứ hai về hướng đông ở bên ngoài mấy trượng bỗng cành lá dao động, từ từ di chuyển ra bên ngoài. Một lát sau, mọi người ai cũng thấy rõ, mỗi lần chày nện xuống một cái, cây quế lại di chuyển một tấc nửa tấc. Ông già đánh đàn reo lên mừng rỡ, chạy lại phía cây quế kia, nói khẽ:
- Đúng rồi! Đúng rồi!
Mọi người theo ông ta chạy ra, chỉ thấy chỗ cây quế di chuyển ra, lộ ra một phiến đá lớn, trên thạch bản có cái vòng để cầm tay. Công Dã Can càng thêm bội phục, lại cũng tẽn tò nói:
- Cơ quan dưới đất này xếp đặt thật là khéo léo, thực khó mà tin nổi. Vậy mà vị nhân huynh đây trong khoảnh khắc đã phát hiện được cách mở cơ quan, thông minh tài trí so ra không kém gì người làm ra cơ quan này.
Bao Bất Đồng nói:
- Sai bét rồi, không phải vậy! Làm sao nhị ca biết không phải chính y là người làm ra cơ quan này?
Công Dã Can cười nói:
- Ta nói tài trí so ra không kém người làm ra cơ quan này, nếu quả đúng là y làm ra, tài trí của y lẽ dĩ nhiên không thể kém tài trí của chính mình.
Bao Bất Đồng vẫn lắc đầu:
- Sai bét rồi, không phải vậy! Không kém nhưng cũng không thể hơn. Tài trí của y làm sao lại có thể hơn chính mình?
Người dùng búa lại giã thêm độ một chục chày nữa, phiến bửng đá đã hoàn toàn lộ ra. Người đánh đàn cầm chiếc vòng sắt, kéo mạnh lên nhưng không chuyển động chút nào, đang tính dùng sức kéo thêm lần nữa, người cầm búa kinh hãi kêu lên:
- Đại ca! Ngừng tay.
Y tung mình nhảy vào trong một cái cối lớn ở bên cạnh, vén quần lên, tiểu ngay một bãi đồng thời kêu lên:
- Tất cả mau tới đái vào đây.
Lão già đánh đàn sau phút kinh ngạc, vội bỏ chiếc vòng xuống, chỉ phút chốc người cầm bàn cờ, gã đồ gàn, người sử phán quan bút thêm cả ông lão đánh đàn và người dùng búa cùng đái vào trong cối.
Bọn Công Dã Can thấy năm người đó đột nhiên lên cơn dở người cùng tiểu tiện, ai nấy cười nghiêng ngả, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đều ngửi thấy mùi khét lẹt của thuốc nổ. Người cầm búa nói:
- Được rồi, hết nguy hiểm.
Chỉ có ông già đánh đàn đái lâu nhất, vẫn còn tiếp tục chảy tồ tồ, mồm lẩm bẩm:
- Đáng chết thật! Đáng chết thật! Ta lại làm hỏng mất một cơ quan. Lục đệ, nếu không nhờ ngươi phát giác cơ quan sớm thì bọn mình ai nấy tan xương nát thịt rồi.
Bọn Công Dã Can ai nấy chết khiếp, biết rằng mình vừa mới từ quỉ môn quan quay về, hiển nhiên bên dưới chiếc vòng sắt có nối với hỏa thạch, hỏa đao, ngòi nổ nên vừa nhắc lên lập tức đốt cháy dây dẫn hỏa, thuốc nổ chôn sẵn dưới đó sẽ nổ tung, may nhờ người mang búa ngắn kia cực kỳ cơ cảnh, tất cả đều đái vào làm ướt sợi dây nên mới tránh được tai họa.
Người mang búa đi tới bên cái cối đá thứ nhất, dùng sức vần chiếc cối xoay qua bên phải ba vòng, ngẩng đầu lên, miệng lâm râm khẩu quyết, tính toán một hồi, lại xoay ngược cái cối qua bên trái sáu vòng bán nguyệt. Chỉ nghe những tiết ken két liên tiếp, chiếc bửng đá chạy qua một bên, lộ ra một cái hầm. Lần này ông già đánh đàn không còn dám ẩu tả xông vào mà quay sang người cầm búa vẫy tay, bảo y đi trước. Người cầm búa quì xuống quan sát kỹ cái cối đá thứ nhất.
Đột nhiên từ dưới đất có tiếng người chửi:
- Tinh Tú Lão Quái, con bà nhà ngươi, quân đê tiện! Được lắm, được lắm, rồi ra ngươi cũng kiếm được ta, quả là ghê gớm thật. Ngươi làm điều càn rỡ, rồi sẽ có ngày bị quả báo. Tới đây đi, mau xuống đây giết ta đi!
Gã thư sinh, người thợ mộc, anh kép hát cả bọn cùng reo lên:
- Lão ngũ quả nhiên chưa chết.
Ông già đánh đàn gọi lớn:
- Ngũ đệ, bọn ta tới đây.
Tiếng nói dưới hầm ngừng bặt rồi có tiếng kêu lên:
- Quả thực là đại ca đó sao?
Giọng nói đầy vẻ vui mừng. Roạt một tiếng, từ trong hầm một người chui ra, chính là Diêm Vương Địch Tiết Thần Y. Y có ngờ đâu ngoài những nghĩa huynh nghĩa đệ còn có rất nhiều người ngoài, không khỏi kinh ngạc quay sang Huyền Nạn nói:
- Đại sư cũng đến nữa! Những vị này cũng là bằng hữu, phải không?
Huyền Nạn hơi ngần ngừ rồi đáp:
- Phải, đều là bằng hữu.
Trước đây chùa Thiếu Lâm vẫn cho rằng Huyền Bi đại sư chết về tay Cô Tô Mộ Dung nên vẫn coi họ Mộ Dung là đại đối đầu. Thế nhưng lần này ông cùng bọn Đặng Bách Xuyên cùng đi cầu thầy chữa bệnh, trên đường Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can hết sức giải thích Huyền Bi đại sư quyết không phải do Mộ Dung công tử ra tay, Huyền Nạn cũng đã tin đến sáu bảy phần, lại thêm lần này cùng gặp nguy nan, đồng hội đồng thuyền nên đã coi những người này là bạn. Công Dã Can nghe ông ta nói thế, quay sang gật gù. Tiết Thần Y nói:
- Nếu cũng là bạn cả thì thật tốt quá, tất cả cùng xuống đây. Xin mời Huyền Nạn đại sư đi trước.
Tuy ông ta nói thế nhưng vẫn nhanh nhẹn xuống hầm đầu tiên. Một cái hang tối thui như thế này hẳn là cực kỳ hung hiểm, trên giang hồ lòng người trá ngụy khó dò, có ai lại dám tin ai nên mình phải xuống trước, ấy là đạo đãi khách.
Tiết Thần Y tiến vào rồi, Huyền Nạn lúc ấy mới xuống, mọi người đỡ kẻ bị thương theo sau, cả thi thể của Huyền Thống cũng khiêng nữa. Tiết Thần Y điều khiển máy móc, phiến đá đóng lại, ông ta lại tiếp tục vận động nghe có tiếng lẹt kẹt vang lên, mọi người liệu rằng ông ta đang di chuyển cây quế trở về chỗ cũ.
Ở bên dưới là một địa đạo lót đá, ai nấy phải khom lưng mới đi được, một lát sau đường hầm rộng hơn dẫn đến một cái hang thiên nhiên, thêm chừng chục trượng thì tới một thạch động rộng rãi. Bên cạnh một đống lửa ở một góc là khoảng hai chục người, già trẻ lớn bé đều có cả. Những người đó nghe thấy tiếng chân người đều quay lại nhìn. Tiết Thần Y nói:
- Đây đều là người nhà của tại hạ, sự tình khẩn bách nên không bảo họ ra chào quí vị được, thất lễ xin đừng trách. Đại ca, nhị ca, sao hai người lại đến đây?
Ông ta không đợi ông già đánh đàn trả lời, lập tức xem xét thương thế cho mọi người. Người đầu tiên ông ta coi là Huyền Thống, Tiết Thần Y nói:
- Vị đại sư này ngộ đạo viên tịch, quả là đáng mừng.
Y lại coi đến Đặng Bách Xuyên, mỉm cười nói:
- Phấn hoa của thất muội ta chỉ làm cho người say sưa, một hồi nữa sẽ tỉnh, không có chất độc.
Người đàn bà trung niên và gã kép hát cũng chỉ bị ngoại thương, tuy không phải nhẹ nhưng Tiết Thần Y chỉ coi là chuyện nhỏ. Ông ta lại coi mạch cho Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác, ngửng đầu nhắm mắt lại, hết sức suy nghĩ. Một hồi sau, Tiết Thần Y lắc đầu:
- Lạ thật! Lạ thật! Ai là kẻ đả thương hai vị huynh đài này?
Công Dã Can đáp:
- Là một thanh niên hình mạo cực kỳ cổ quái.
Tiết Thần Y lắc đầu:
- Thanh niên ư? Người này võ công bao gồm cả sở trường hai bên chính tà, nội công thâm hậu, ít nhất cũng phải có ba mươi năm tu tập, sao lại còn là thanh niên được?
Huyền Nạn đáp:
- Quả thực là một thanh niên nhưng chưởng lực hùng hậu, Huyền Thống sư đệ của ta đối chưởng với y, cũng bị hàn độc mà bị thương. Y là đệ tử của Tinh Tú Lão Quái.
Tiết Thần Y kinh hoảng hỏi lại:
- Đệ tử của Tinh Tú Lão Quái mà lợi hại đến thế sao? Ghê gớm quá!
Ông ta lắc đầu:
- Thật xấu hổ, hàn độc của hai vị huynh đài này, tại hạ không có cách nào chữa được. Hai tiếng Thần Y, từ nay không còn dám xưng nữa.
Đột nhiên nghe tiếng một người nói oang oang:
- Tiết tiên sinh, nếu đã thế, chúng tôi xin cáo từ.
Người đó chính là Đặng Bách Xuyên, ông ta bị phấn hoa làm mê man, lúc này đã tỉnh lại rồi, nghe Tiết Thần Y nói mấy câu sau cùng. Bao Bất Đồng cũng phụ họa:
- Đúng thế! Đúng thế! Trốn ở dưới cái hang này làm gì? Đại trượng phu sinh tử hữu mệnh, lẽ nào lại theo cái thói của con rùa con chuột, chui dưới cái hang hay sao?
Tiết Thần Y cười nhạt:
- Thí chủ quả là khoa trương. Liệu ngươi có biết ở ngoài đó là ai không?
Phong Ba Ác đáp:
- Các ngươi sợ Tinh Tú Lão Quái chứ ta cóc sợ. Thật uổng thay những người võ công cao cường mà mới nghe cái tên của Tinh Tú Lão Quái đã kinh hồn bạt vía.
Ông già đánh đàn nói:
- Đến ta ngươi đánh còn chưa lại, Tinh Tú Lão Quái là sư thúc của ta, ngươi nghĩ y lợi hại hay không nào?
Huyền Nạn vội nói lảng sang chuyện khác:
- Những điều lão nạp trông thấy, nghe thấy hôm nay, thật nhiều chỗ không hiểu, đang muốn thỉnh giáo.
Tiết Thần Y nói:
- Chúng tôi sư huynh đệ tám người, xưng là Hàm Cốc bát hữu.
Ông ta chỉ vào ông già đánh đàn:
- Vị này là đại sư ca của chúng tôi, tôi là thứ năm, còn những việc khác, một là nói ra thật dài dòng, hai nữa không tiện cho người ngoài biết...
Vừa nói tới đây, bỗng có tiếng gọi thật nhỏ truyền tới:
- Tiết Mộ Hoa, sao ngươi chưa ra gặp ta?
Thanh âm đó mong manh như tơ, tưởng chừng chỉ loáng thoáng nghe thấy nhưng người ở trong hang sâu vẫn nghe thật rõ ràng, tựa hồ một sợi dây kim loại thật nhỏ, xuyên qua đất dày hơn chục trượng mà xuống, lại cũng như theo đường hầm quanh co mà chạy vào tai mỗi người.
Ông già đánh đàn kêu lên một tiếng, nhảy nhổm lên run run nói:
- Tinh... Tinh Tú Lão Quái!
Phong Ba Ác lớn tiếng:
Chương trước | Chương sau