80s toys - Atari. I still have
Thiên long bát bộ - Kim Dung

Thiên long bát bộ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 100
5 sao 5 / 5 ( 49 đánh giá )

Thiên long bát bộ - Kim Dung - Chương 59 - Huy sái phọc hào anh

↓↓

Mấy câu đó nói chưa xong, y đã nằm phục xuống, mấy nhà sư Thiếu Lâm liền xông tới đè nghiến y lại. Thủ tọa Đạt Ma Viện của chùa Thiếu Lâm quả nhiên không phải tầm thường, chỉ vừa ra tay đã đánh ngã ba cao thủ của đối phương. Người cầm búa đang phải đánh với hai người Phong Ba Ác và Bao Bất Đồng, tránh đông né tây, có chiều thua đến nơi. Người cầm bàn cờ nói:

bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ngừng lại! Lục đệ, thôi chúng mình chịu thua cho xong, bàn cờ này không cần phải đi tiếp nữa. Đại hòa thượng, ta hỏi ông, ngũ đệ của bọn ta phạm tội gì mà các ông lại giết y?


Huyền Nạn đáp:


- Đâu có chuyện đó...


Hai người chưa dứt câu chuyện, bỗng nghe tính tang hai tiếng đàn từ xa truyền tới. Hai tiếng đàn đó vào tai mọi người, tim ai nấy nhói lên hai cái. Huyền Nạn còn đang ngạc nhiên, lại nghe thêm hai tiếng đàn nữa. Lúc này xem chừng đã gần hơn nhiều, tim mọi người thót càng mạnh hơn, Phong Ba Ác thấy trong lòng buồn bực, tay phải lơi ra, nghe keng một tiếng, đơn đao đã rớt xuống. May nhờ có Bao Bất Đồng xuất chưởng ra đỡ không thì búa của địch nhân đã chém xuống đầu vai y. Gã đồ gàn kêu lên:


- Đại ca đến mau, mau lên! Thôi đừng có chướng nữa! Sao đại ca vẫn còn ung dung đàn địch cái quái gì? Tử viết: Quân mệnh triệu, bất hậu giá hành hĩ.(30.25)


Tiếng đàn liên tiếp vang lên, một ông lão mặc áo tay rộng phất phơ chậm rãi đi tới, đầu cao trán dồ, hình thù lạ lùng cổ quái, miệng cười khì dung mạo đầy vẻ hòa nhã dễ thân, trong tay ôm một cỗ dao cầm.(30.26) Bọn gã đồ gàn cùng kêu lên:


- Đại ca!


Người đó đến gần, ôm quyền chào Huyền Nạn nói:


- Vị cao tăng nào của Thiếu Lâm ở đây thế? Tiểu lão nhi thật là thất lễ.


Huyền Nạn cũng chắp tay đáp:


- Lão nạp là Huyền Nạn.


Người kia nói:


- Ồ, thì ra là Huyền Nạn sư huynh. Huyền Khổ đại sư của quí phái có phải sư huynh đệ với đại sư phụ chăng? Tiểu lão nhi với ông ta có duyên gặp gỡ mấy lần, truyện trò cực kỳ tâm đầu ý hợp, độ này ông ấy có khang kiện không?


Huyền Nạn buồn bã đáp:


- Huyền Khổ sư huynh bất hạnh bị đứa nghịch đồ ám toán, đã viên tịch tây qui rồi.


Người kia chết sững một hồi, đột nhiên nhảy vọt lên, phải cao đến hơn một trượng, chưa rơi tới đất, giữa lưng trời đã khóc òa lên thật là thảm thiết. Huyền Nạn và bọn Công Dã Can ai nấy kinh ngạc, không ngờ một người tuổi tác đã cao như thế, vậy mà khóc lóc chẳng khác gì một đứa trẻ thơ.


Hai chân ông ta vừa chạm đất, lập tức ngồi thụp xuống, tay vặt râu, hai chân dậm thình thình, khóc lóc:


- Huyền Khổ ơi, sao ông không bảo ta một tiếng rồi hãy chết? Trên đời này sao lại có chuyện như thế được? Bản đàn Phạn Âm Phổ An Tấu của ta biết bao nhiêu người nghe rồi nhưng có ai hiểu được đạo lý bên trong đâu, chỉ mình ông nói được ra rằng trong khúc nhạc này có chứa rất nhiều thiền ý, đòi nghe hết lần này sang lần khác. Gã Huyền Nạn sư đệ, chắc gì đã có được ngộ tính như ông, dẫu đàn cho y nghe, thì khác gì đàn gảy tai trâu, đem hồng ngâm cho chuột vọc. Hu hu, sao ta khổ thế này!


Huyền Nạn lúc đầu nghe ông ta khóc lóc thảm thiết, lại tưởng là người chí tính với sư huynh mình, đau lòng vì cái chết của Huyền Khổ, không khỏi cảm kích, nhưng càng nghe càng không phải, hóa ra y thất vọng vì trên đời thiếu mất một kẻ tri âm. Tiếng khóc về sau, lại bảo đàn cho mình nghe có khác gì "đàn gảy tai trâu." Ông là một cao tăng hữu đạo nên cũng chẳng bực mình, chỉ mỉm cười nghĩ thầm: "Cả bọn này người nào cũng dở dở ương ương, người này tính tình tâm sự thật là ăn khớp với đám anh em kết nghĩa, quả đúng là vật dĩ loại tụ."(30.27)


Lại nghe người kia khóc tiếp:


- Huyền Khổ ơi là Huyền Khổ, ta hết lòng tận lực vì người tri kỷ sáng tác ra một bản đàn để báo đáp chút tình, đặt tên là Nhất Vi Ngâm để ca tụng thủy tổ của phái Thiếu Lâm từng qua sông bằng một cành lau, sao ngươi lại không sống mà nghe?


Đột nhiên y quay đầu lại hỏi Huyền Nạn:


- Phần mộ Huyền Khổ sư huynh ở nơi nào? Ông mau mau đưa ta đến, mau mau! Càng mau càng tốt. Ta đến trước mồ đàn tân khúc này, biết đâu y nghe rồi trong lòng thoải mái, sống lại không chừng.


Huyền Nạn đáp:


- Thí chủ chớ nên nói năng loạn xạ, sư huynh ta viên tịch đã hỏa hóa thành tro rồi còn đâu.


Người kia bần thần, đột nhiên nhảy nhổm lên nói:


- Thế thì càng tốt, ngươi cho ta cốt hôi đó, ta dùng keo trộn với tro dán vào đáy cây dao cầm, từ nay mỗi khi đàn một bản nào, y cũng đều được nghe cả. Ngươi thử nghĩ thế có khéo không? Ha ha! Ha ha! Chủ ý đó hay nhỉ?


Y càng nói càng cao hứng, nhịn không nổi vỗ tay cười ha hả, đột nhiên nhìn thấy người đàn bà xinh đẹp nằm gục một bên kinh hoảng kêu lên:


- Ối, thất muội sao vậy? Ai đả thương cô thế?


Huyền Nạn nói:


- Việc này bên trong có chỗ hiểu lầm, bọn ta đang muốn nói năng cho rành mạch.


Người kia đáp:


- Hiểu lầm thế nào? Ai hiểu lầm? Nói gì thì nói, người đả thương thất muội không phải là người tốt. Ối trời, bát đệ cũng bị thương nữa, người đả thương bát đệ cũng không thể là người tốt được. Sao lại tới mấy người không tốt? Mọi người báo danh tính đi, rồi cho biết ý kiến, điều đó đã hẳn rồi.


Người kép hát nói:


- Đại ca ơi, bọn họ giết chết ngũ ca, đại ca mau mau trả thù rửa hận cho anh ta.


Gương mặt của người đánh đàn biến đổi kịch liệt, kêu lên:


- Có chuyện đó sao? Lão ngũ là Diêm Vương Địch, Diêm La Vương làm gì được y?


Huyền Nạn đáp:


- Tiết Thần Y chết giả đó, trong quan tài chỉ có độc dược, không có xác người.


Cả bọn phe ông lão đánh đàn đều mừng ra mặt, nhao nhao hỏi dồn:


- Lão ngũ vì cớ gì mà giả chết thế?


- Xác chết bây giờ quàn ở đâu?


- Y chưa chết, lấy đâu ra xác chết bây giờ?


Đột nhiên từ đằng xa có tiếng nhỏ vo ve vọng tới:


- Tiết Mộ Hoa, Tiết Mộ Hoa, sư thúc lão nhân gia của ngươi đã tới, mau mau ra ngoài nghinh tiếp.


Tiếng nói đó lúc có lúc không, còn cách rất xa thế nhưng vào tai thật rõ ràng đủ biết người nói câu này nội công thâm hậu không biết chừng nào. Người kép hát, gã đồ gàn, anh thợ mộc cả bọn kia không hẹn mà cùng kêu lên kinh hoàng. Ông lão đánh đàn hoảng hốt:


- Ôi thôi, đại họa lâm đầu rồi.


Y dáo dác nhìn quanh, thần sắc cực kỳ sợ hãi miệng lắp bắp:


- Chạy mau kẻo không kịp, mau lên, mau lên, tất cả vào trong nhà ngay.


Bao Bất Đồng lớn tiếng nói:


- Cái gì mà đại họa lâm đầu? Bộ trời sập hay sao?


Ông già kia run run nói:


- Mau, vào mau! Trời sập cũng không sợ, cái này...


Bao Bất Đồng đáp:


- Xin lão tiên sinh tự tiện, ta không vào đâu.


Ông già kia đột nhiên vung tay phải ra, chộp vào huyệt đạo trên ngực Bao Bất Đồng. Y ra tay cực kỳ nhanh nhẹn, Bao Bất Đồng không kịp đề phòng nên bị chế ngự ngay, hai chân rời mặt đất, lập tức bị ông ta xách lên kéo chạy vào trong nhà.


Huyền Nạn và Công Dã Can đều thật ngạc nhiên, đang định mở miệng hỏi, người cầm bàn cờ đã nói nhỏ:


- Đại sư phụ, tất cả chúng mình nên vào trong nhà ngay, có một tên đại ma đầu cực kỳ ghê gớm chớp mắt sẽ đến đây.


Huyền Nạn một thân thần công, trong võ lâm ít người là đối thủ, có gì mà phải sợ đại ma đầu, tiểu ma đầu? Ông hỏi lại:


- Có một đại ma đầu ư? Kiều Phong chăng?


Người kia lắc đầu:


- Không phải, không phải! So với Kiều Phong còn ghê gớm, tàn nhẫn hơn nhiều. Đó là Tinh Tú Lão Quái.


Huyền Nạn hơi nhếch mép:


- Tinh Tú Lão Quái ư? Thế thì hay quá, lão nạp đang muốn đi kiếm y đây.


Người kia nói:


- Đại sư phụ võ công cao cường, dĩ nhiên không sợ. Có điều ở đây ai ai cũng sẽ bị y giết sạch, còn mình đại sư sống được thôi, thật là từ bi quá đỗi.


Y nói câu này đầy vẻ châm chọc nhưng thật công hiệu, Huyền Nạn ngẫm nghĩ rồi đáp:


- Được rồi, tất cả cùng vào vậy.


Vừa ngay lúc đó, ông già đánh đàn đã bỏ Bao Bất Đồng xuống, từ trong nhà chạy ra luôn mồm thúc giục:


- Mau! Mau! Còn chờ gì nữa?


Phong Ba Ác quát hỏi:


- Tam ca ta đâu?


Ông già nọ đánh ngược tay trái lại một chưởng, quét ngang má phải của y. Hàn độc trong người Phong Ba Ác lại vừa phát tác, tưởng chừng chịu không nổi, thấy ông ta đánh tới, vội vàng hụp xuống. Ngờ đâu chưởng của ông già nọ chưa hết tay, đột nhiên đổi hướng đánh thấp xuống, chộp ngay được sau ót Phong Ba Ác, miệng nói:


- Mau, mau đi vào!


Ông ta xách y lên chẳng khác gì một con gà. Công Dã Can tuy thấy lão già kia xem chừng không có ác ý, nhưng hai người anh em của mình chỉ một chiêu đã bị chế ngự rồi, lập tức kêu la ỏm tỏi xông lên toan động thủ. Thế nhưng ông già thân pháp nhanh như gió, đã tới đại môn. Người thư sinh liền ôm gã kép hát, gã thợ mộc đỡ người đàn bà, cùng đi vào trong nhà.


Huyền Nạn nghĩ bụng chuyện ngày hôm nay rất nhiều ngụy kế đa đoan, không nên lỗ mãng làm hỏng việc nên nói:


- Công Dã thí chủ, tất cả cùng vào rồi mình tính sau.


Hư Trúc và Tuệ Phương khiêng xác Huyền Thống, Công Dã Can bế Đặng Bách Xuyên tất cả cùng tiến vào. Ông già đánh đàn lại ra giục giã, thấy mọi người đều vào cả, lập tức đóng cổng lại, chặn then cửa. Người cầm bàn cờ nói:


- Đại ca, cái cổng chính này nên mở ra. Cái đó gọi là thực giả hư chi, hư giả thực chi khiến cho y không dám ngang nhiên tiến vào.


Ông già kia hỏi:


- Vậy sao? Được, ta nghe lời ngươi. Liệu... liệu có được không?


Giọng nói ông ta dường như không tự tin chút nào. Huyền Nạn và Công Dã Can hai người nhìn nhau, cùng nghĩ:


- Lão già này võ công cao cường, sao lúc gặp chuyện hoảng hốt đến thế? Cái cánh cửa này thì đến trộm cướp tầm thường cũng chẳng coi vào đâu, huống chi là Tinh Tú Lão Quái, đóng hay không đóng cũng thế mà thôi. Cái điệu này y đã từng bị thua đậm dưới tay Tinh Tú Lão Quái thành ra kinh cung chi điểu, vừa mới nghe thấy y ở quanh đây đã hồn vía lên mây.


Ông già kia lại luôn mồm:


- Lục đệ, ngươi tính xem thế nào? Mau nghĩ cách nào coi?


Huyền Nạn tuy công phu hàm dưỡng khá cao nhưng thấy ông ta cuống quít như thế cũng không khỏi bực mình bèn nói:


- Lão trượng, người đời có câu: Binh đến thì tướng ngăn, nước lên thì be bờ. Tinh Tú Lão Quái dẫu có ghê gớm tàn ác cỡ nào, bọn chúng ta liên thủ kháng địch cũng chưa chắc thua y đâu, việc gì mà phải... mà phải... ờ... mà phải quá lo xa như thế.


Lúc đó trong sảnh đã đốt lên một ngọn đuốc, chỉ trong một thoáng ông thấy lão già kia thần sắc kinh hoàng đã đành mà cả người đánh cờ, gã đồ gàn, anh thợ mộc, người sử dụng phán quan bút cả bọn ai nấy mặt mày đăm chiêu. Huyền Nạn chính mắt thấy những người này võ công không phải là kém, lại thêm ương ương gàn gàn xem chừng đều là những hào sĩ phóng khoáng coi thường thế sự, đột nhiên sợ sệt khiếp đảm tuồng như những kẻ hèn nhát, quả thực không biết nói sao.


Công Dã Can thấy Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác đều khỏe khoắn ngồi trên ghế, có điều hàn độc phát tác, người run như cầy sấy, lập tức đỡ Đặng Bách Xuyên lên trên một chiếc ghế khác, cũng may mạch ông ta vẫn đều hòa, chỉ lơ mơ như người say rượu xem ra không có gì nguy hiểm.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Nhiều năm về sau

Nhiều năm về sau

Phần hai của "Bình thường à, chúc cậu may mắn!" Thời gian cuốn nhanh như nước chảy

24-06-2016
Trọn đời trọn kiếp

Trọn đời trọn kiếp

Yêu thương một ai đó, không phải chỉ là cố hữu giữ người ấy cho riêng mình, mà

24-06-2016
Thuốc chữa đau buồn

Thuốc chữa đau buồn

Nhưng bất cứ nơi nào bà ghé vào, từ những căn nhà cao sang hay gác xép tồi tàn, bà

29-06-2016
Miêu Mãn Mị Hồn

Miêu Mãn Mị Hồn

Miêu Mãn Mị Hồn là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Tứ

26-07-2016 6 chương