- Ít nhất ngươi cũng biết, trừ bốn lão hòa thượng ta nói ra vừa rồi, còn người nữa là ai.
bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đặng Định Hầu nói:
- Tại sao ta phải biết vậy?
Trần Hoài cười cười nói:
- Bởi vì, người chính là người đó.
Triệu Đại Bình nói:
- Trừ tứ đại cao tăng chùa Thiếu Lâm ra, người duy nhất luyện Thiếu Lâm thần quyền đến mức hỏa hầu, chỉ có Thần Quyền Tiểu Gia Cát Đặng Định Hầu.
Trần Hoài nói:
- Bởi vậy, người giết chết Vạn Thông đêm qua, nhất định là Đặng Định Hầu.
Nhạc Lân lạnh lùng nhìn Đinh Hỷ, hỏi:
- Bây giờ ta hỏi chú, người bạn của chú đây có phải là Đặng Định Hầu hay không?
Đinh Hỷ thở ra, cười khổ nói:
- Vấn đề này, chắc ông cũng phải hỏi y thôi, y còn biết rõ hơn tôi nhiều lắm.
Đặng Định Hầu nói:
- Ta còn có chỗ chưa hiểu rõ lắm.
Nhạc Lân hỏi:
- Ngươi nói đi.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Tại sao ta muốn giết Vạn Thông?
Nhạc Lân nói:
- Vấn đề đó ta đang muốn hỏi ngươi.
Đặng Định Hầu nói:
- Ta nghĩ không ra.
Nhạc Lân nói:
- Ta cũng nghĩ không ra.
Đặng Định Hầu cười khổ nói:
- Chính ta còn nghĩ không ra, ta có lý do gì để giết y.
Nhạc Lân nói:
- Nhưng ngươi lại đi giết y, bởi vậy ngươi mới đáng chết.
Đặng Định Hầu nói:
- Ngươi có bao giờ nghĩ là, không chừng không phải ta giết không?
Nhạc Lân nói:
- Không bao giờ.
Đặng Định Hầu thở ra, nói:
- Không lẽ người là người hoàn toàn không muốn lý luận tý nào?
Nhạc Lân nói:
- Ta mà suốt ngày đi lý luận với người khác, giờ này không biết đã chết đi bao nhiêu lần.
Y bỗng quay qua Đinh Hỷ, cất tiếng hỏi:
- Có phải trước giờ ta vẫn coi chú là huynh đệ?
Đinh Hỷ thừa nhận.
Nhạc Lân nói:
- Lúc ta có rượu uống, có phải ta chia cho chú một nửa không? Lúc có ta mười lạng, có phải ta chia cho chú năm lạng không?
Đinh Hỷ gật gật đầu.
Nhạc Lân chăm chú nhìn y hỏi:
- Vậy thì bây giờ chú tính theo phe ai? Chú nói đi!
Đinh Hỷ thở ra một hơi trong bụng, y biết Nhạc Lân nhất định sẽ cho y một cơ hội để chọn lựa.
... Không phải bằng hữu, tức là kẻ thù.
... Không phải ngươi chết, tức là ta chết.
Những người làm cái nghề của bọn họ, cũng như là dã thú, vĩnh viễn có cái nguyên tắc sinh hoạt đơn giản của bọn họ.
Nhạc Lân cười nhạt nói:
- Nếu ngươi theo phe của hắn, giúp hắn giết ta, ta cũng không trách gì ngươi, bán bạn cầu vinh nơi đâu cũng có, ngươi không phải là người đầu tiên.
Đinh Hỷ nhìn nhìn y, rồi lại nhìn nhìn Đặng Định Hầu, y nói:
- Không lẽ bọn ta giết y vậy thôi sao?
Nhạc Lân nói:
- Hắn đã lại đây rồi, không chết không xong.
Đinh Hỷ nói:
- Không lẽ chúng ta không cho y lấy một cơ hội để biện bạch sao?
Nhạc Lân nói:
- Chắc hắn cũng đã biết, lúc chúng ta giết người, nhất định không để cho ai có cơ hội, bất kỳ cơ hội nào cũng không cho.
Đinh Hỷ nói:
- Bởi vì có cơ hội biện bạch, tức là có cơ hội đào tẩu?
Nhạc Lân nói:
- Đúng vậy.
Đinh Hỷ nói:
- Chẳng qua, nếu mình giết lầm người?
Nhạc Lân lạnh lùng nói:
- Chúng ta giết lầm rất nhiều người, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Đinh Hỷ nói:
- Vì vậy có oan uổng, chết cũng đáng?
Nhạc Lân nói:
- Đúng vậy.
Đinh Hỷ cười cười quay qua Đặng Định Hầu nói:
- Nói vậy, e rằng ông chỉ còn nước chịu do số mệnh thôi.
Đặng Định Hầu cười khổ.
Đinh Hỷ nói:
- Đáng ly ra ông không nên học Thiếu Lâm thần quyền, lại càng không nên có tên là Đặng Định Hầu.
Đặng Định Hầu nói:
- Vì vậy ta sai lầm quá?
Đinh Hỷ nói:
- Sai lầm quá nặng.
Đặng Định Hầu nói:
- Vì vậy ta đáng chết?
Đinh Hỷ hỏi:
- Ông tính chết cách nào?
Đặng Định Hầu hỏi lại:
- Ngươi nghĩ sao?
Đinh Hỷ bỗng cười lên một tiếng nói:
- Tôi nghĩ ông nên mua một miếng đậu hủ đập đầu vào đó mà chết.
Y bỗng xuất thủ, dùng bàn tay chặt vào cổ họng Đặng Định Hầu.
Đấy là một chiêu sát thủ trí mệnh, lối xuất thủ của y cũng như dã thú cắn nhau, vừa hung mãnh, vừa độc ác, chính xác, nhất định không để cho đối phương có tý cơ hội để thở.
Chương trước | Chương sau