- Tại vì ...
bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Y không nói tiếp, cũng không cần phải nói tiếp, bởi vì Đinh Hỷ đã thấy Vạn Thông.
Vạn Thông đã thành người chết.
Trong phòng rất u ám, một cổ quan tài đang để bên cạnh cửa sổ, Vạn Thông nằm trong đó.
Y mặc bộ đồ bình thời y rất thích, bộ y phục bằng lụa màu lam.
Không thấy có máu me gì trên áo quần, không thấy có thương tích, nhưng y quả thật đã chết rồi, chết đã lâu lắm.
Gương mặt của y đã biến thành vàng khè xương xẩu, thân hình đã cứng đơ.
Đinh Hỷ hít vào một hơi dài, hỏi:
- Y chết lúc nào?
Nhạc Lân nói:
- Tối hôm qua.
Đinh Hỷ hỏi:
- Làm sao mà chết?
Nhạc Lân hỏi lại:
- Chú nhìn không ra?
Đinh Hỷ nói:
- Tôi nhìn không ra.
Nhạc Lân lạnh lùng nói:
- Nếu vậy, chú nên nhìn kỹ lại một chút.
Trần Hoài nói:
- Tốt nhất là mở áo y ra xem lại.
Đinh Hỷ ngần ngừ, y mở cửa sổ ra.
Ánh tịch dương tháng bảy chiếu vào trong phòng, chiếu trên xác người chết.
Đinh Hỷ bỗng phát hiện trước ngực xác chết có một miếng vải màu sắc không giống chỗ khác, giống như một chiếc lá mùa thu, đã bắt đầu héo úa vàng khè tan vữa.
Nhạc Lân lạnh lùng nói:
- Bây giờ chú còn không thấy nữa không?
Đinh Hỷ lắc lắc đầu.
Nhạc Lân cười nhạt, bỗng nhiên xuất thủ, chưởng phong ào ạt bay qua, miếng vải bay lên như một chiếc lá, bày ra ngực xác chết màu vàng khè, cũng bày ra vết thương trí mệnh trên người y.
Một vết thương màu đỏ hồng, không thấy máu, ngay cả da cũng không bị phá ra.
Đinh Hỷ thở ra một hơi dài nói:
- Hình như là vết thương do quyền đấm vào phải không?
Nhạc Lân cười nhạt nói:
- Bây giờ chú đã thấy rõ rồi đấy chứ?
Đinh Hỷ nói:
- Chỉ một quyền đã xong đời, tay quyền của người này thật mạnh kinh hồn.
Trần Hoài nói:
- Sức mạnh cũng không đủ, phải có công phu đặc biệt mới xong.
Đinh Hỷ thừa nhận.
Trần Hoài nói:
- Ngươi nhìn không ra đây là thứ công phu gì?
Đinh Hỷ ngần ngừ hỏi lại:
- Ông nghĩ sao?
Trần Hoài nói:
- Bất cứ quyền thuật của môn phái nào, đánh một quyền chết người, vết thương không có dấu màu đỏ như vậy.
Đinh Hỷ nói:
- Đúng vậy.
Trần Hoài nói:
- Khắp vòm trời này, chỉ có một thứ quyền thuật là ngọai lệ.
Đinh Hỷ hỏi:
- Quyền thuật gì?
Trần Hoài nói:
- Thiếu Lâm thần quyền.
Y nhìn chăm chú vào Đinh Hỷ, lạnh lùng hỏi:
- Thật ra, ta không cần nói, ngươi cũng nhất định là biết rồi. Ngươi nhìn kỹ xem, chỗ khớp xương của Vạn Thông có bị gãy ra không?
Đinh Hỷ nói:
- Không.
Trần Hoài hỏi:
- Da có bị phá ra không?
Đinh Hỷ nói:
- Không.
Trần Hoài hỏi:
- Nếu có người đấm cho ngươi một quyền chết tươi, ngươi chết rồi, xương cốt không bị gãy, da không bị phá vỡ ra, ngươi xem người đó dùng thứ quyền thuật gì?
Đinh Hỷ nói:
- Thiếu Lâm thần quyền.
Trần Hoài hỏi:
- Tuy rất nhiều người biết Thiếu Lâm thần quyền, luyện đến mức hỏa hầu có mấy người?
Đinh Hỷ nói:
- Không nhiều.
Trần Hoài hỏi:
- Không nhiều là bao nhiêu?
Đinh Hỷ nói:
- Đại khái ... đại khái không quá năm người.
Trần Hoài nói:
- Chưởng môn phái Thiếu Lâm dĩ nhiên là một.
Đinh Hỷ gật gật đầu.
Trần Hoài nói:
- Chưởng môn phái Thiếu Lâm Nam tông, dĩ nhiên là một người nữa.
Đinh Hỷ lại gật gật đầu.
Trần Hoài hỏi:
- Hai vị hộ pháp trưởng lão trên Tung Sơn tự có tính vào đó không?
Đinh Hỷ nói:
- Tính.
Trần Hoài hỏi:
- Còn một người nữa, ngươi xem thử là ai?
Đinh Hỷ không nói gì.
Trần Hoài bỗng cười lên một tiếng, quay qua Đặng Định Hầu nói:
- Những vấn đề đó đáng lý ra ta không nên hỏi y, bởi vì ngươi còn biết rõ hơn y.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Ta biết chuyện gì?
Trần Hoài nói:
Chương trước | Chương sau