Đang nói chuyện bỗng trở mặt đánh nhau, là chuyện con nít giỡn chơi dưới mắt bọn họ, vừa buồn cười vừa ấu trĩ.
bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
... Không phải ngươi chết, thì là ta chết, một người chỉ có thể chết một lần.
Cú đánh ra vừa nhanh vừa hiểm ác, ngay cả Đặng Định Hầu cũng không tránh kịp, mắt thấy bàn tay của Đinh Hỷ đã chặt tới cổ họng của y, ánh mắt của Nhạc Lân bất giác lộ một nụ cười.
Chuyện này giải quyết dễ dàng hơn y tưởng tượng quá xa.
... Bất kỳ chuyện gì, chỉ cần xử lý đúng cách, nhất định sẽ giải quyết thuận lợi thôi.
Nhạc Lân đang thỏa mãn với cách giải quyết của mình, cú chặt của Đinh Hỷ bỗng nhiên thay đổi phương hướng, năm ngón tay bỗng rụt lại, tiếp theo đó, cùi chỏ thọc đúng vào huyệt đạo chỗ dưới xương sườn của y.
Cú cùi chỏ lại càng nhanh nhẹn chính xác, Nhạc Lân hoàn toàn không có lấy một cơ hội để chống trả.
Y lập tức ngã ầm xuống.
Ngũ Hổ gầm lên một tiếng phẫn nộ, rút cây thương trong bọc ra, Trần Hoài, Triệu Đại Bình thì đang tính chạy ra khỏi phòng.
Chỉ tiếc động tác của bọn họ hơi chậm đi một chút.
Đinh Hỷ và Đặng Định Hầu đồng thời xuất thủ, trong bảy chiêu, bốn người bọn họ đều đã ngã gục xuống.
Đặng Định Hầu thở phào một hơi dài, khóe miệng còn đang mỉm cười:
- Chúng ta quả không nhìn lầm ngươi.
Đinh Hỷ hỏi:
- Ông nhìn ra tôi không có ý định giết ông?
Đặng Định Hầu gật gật đầu.
Đinh Hỷ hỏi:
- Nếu ông nhìn lầm thì sao?
Đặng Định Hầu nói:
- Nhìn lầm thì đáng chết chứ sao.
Đinh Hỷ cười cười nói:
- Bất kể ra sao, ông cũng quả thật gan dạ.
Nhạc Lân tuy đã nằm dưới đất, còn đang nhìn y hằn học oán hận.
Đinh Hỷ cười nhẹ nói:
- Ông đừng tức giận, bán bạn cầu vinh, tôi chẳng phải là người đầu tiên.
Đặng Định Hầu cười nói:
- Cũng nhất định không phải là người cuối cùng.
Đinh Hỷ nói:
- Huống gì tôi làm vậy, chẳng qua tôi biết người này nhất định không thể nào là người giết Vạn Thông, đêm qua, tôi ở chung chỗ với y.
Đặng Định Hầu nói:
- Tuy ta có luyện qua Thiếu Lâm thần quyền, nhưng ta chưa luyện qua thuật phân thân.
Đinh Hỷ nói:
- Chỉ tiếc là các ông không ai chịu nghe y giải thích, vì vậy tôi chỉ còn nước để các ông nằm đây nghỉ mát, chờ tôi tra xét ra chân hung là ai, tôi sẽ đem rượu lại bồi tội với các ông.
Thật tình y không muốn đứng nhìn thêm mấy người đó đang nhìn y với ánh mắt oán độc, nói xong câu đó, y kéo tay Đặng Định Hầu bỏ đi.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Bây giờ mình đi đâu vậy?
Đinh Hỷ nói:
- Đi tìm người.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Tìm ni cô?
Đinh Hỷ hững hờ nói:
- Tôi đối với ni cô vốn rất có hứng thú, bất kể là ni cô già hay ni cô trẻ cũng vậy.
Hai người ni cô lúc nãy vốn còn đang đứng ở trong sân, hiện tại họ đang tính bỏ đi, đã quá trễ.
Đinh Hỷ đã xông ra ngoài, mỗi tay cầm một bà.
Ni cô già sợ quá mềm nhũn người ra, run giọng nói:
- Năm nay tôi đã bảy mươi ba tuổi, ông ... Ông có tìm người, ông tìm bà ta.
Đinh Hỷ bật cười, Đặng Định Hầu cười lớn.
Tuệ Năng đang sợ quá mặt mày trắng bệch, bây giờ bỗng đổi thành đỏ mặt lên, không ai có thể tưởng tượng ra trong lòng bà ta bây giờ dang có mùi vị gì.
Đinh Hỷ cười nói:
- Thì ra ni cô cũng biết bán đứng cả ni cô.
Đặng Định Hầu cười nói:
- Ni cô cũng là người, không những vậy còn là đàn bà.
Y mỉm cười vỗ nhẹ vào vai của Tuệ Năng nói:
- Bà đừng có sợ, người này sẽ không làm chuyện gì đáng sợ đâu, tối đa chỉ bất quá ...
Đinh Hỷ làm như sợ y nói tiếp xuống, lập tức ngắt lời nói:
- Chỉ bất quá muốn hỏi bà vài câu thôi.
Tuệ Năng rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn y một cái, không ai có thể nhìn ra được, cái nhìn ấy là đang mừng rỡ hay là thất vọng.
Đinh Hỷ chỉ còn cách làm bộ không thấy gì cả, ho khẻ lên hai tiếng, nghiêm nét mặt nói:
- Những người trong phòng đến đây lúc nào?
Tuệ Năng nói:
- Nửa đêm hôm qua.
Đinh Hỷ hỏi:
- Bao nhiêu người lại?
Tuệ Năng run rẩy, đưa một bàn tay ra.
Đinh Hỷ hỏi:
- Bốn người còn sống, một người đã chết?
Tuệ Năng nói:
- Năm người còn sống.
Ni cô già giành nói:
- Nhưng hôm nay lúc bọn họ đi, chỉ còn có bốn người.
Đinh Hỷ sáng mắt lên hỏi:
- Còn một người kia ở đâu?
Ni cô già nói:
- Không biết.
Đinh Hỷ hỏi:
- Thật tình không biết?
Ni cô già nói:
- Tôi chỉ biết đêm qua bọn họ có lại chỗ miếu thờ Thổ địa một chuyến.
Đinh Hỷ hỏi:
- Nơi đó còn có ai?
Ni cô già nói:
- Chẳng có ai cả, chỉ có một cái địa lao.
Ánh mắt của Đặng Định Hầu cũng sáng rực lên.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Ngươi có biết người kia là ai không?
Đinh Hỷ nói:
- Nhất định là Tiểu Tô Tần, Tô Tiểu Ba.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Y là người thế nào?
Đinh Hỷ nói:
Chương trước | Chương sau