Đoàn Ngọc đỏ mặt ấp úng nói:
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Chúng ta đi làm gì ?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không phải anh nói đi câu cá sao ?
Đoàn Ngọc nói:
- Câu cá trong phòng này ?
Hoa Hoa Phong phì cười lên một tiếng, bỗng nhiên, mặt của cô cũng đỏ lên.
Cô rốt cuộc đã hiểu ra Đoàn Ngọc đang nghĩ gì.
- Đàn ông thật không phải là thứ tốt lành.
Cô cắn môi, trừng mắt nhìn Đoàn Ngọc một cái, rồi bỗng bước lại, dùng sức mở toang cửa sổ ra.
Bên ngoài song cửa là Tây hồ.
Căn nhà này vốn kiến trúc xây trên mặt hồ.
Ánh trăng chiếu trên mặt hồ nước, nước hồ sáng rực như một tấm gương, một chiếc thuyền con nho nhỏ đang đậu bên song cửa.
- Thì ra cô ta muốn từ chỗ này đi ra.
Đoàn Ngọc rốt cuộc cũng hiểu ra, y thở phào một hơi thật dài, rồi cười nói:
- Thì ra nơi đây còn có con đường đi, tôi cứ ngỡ ...
Hoa Hoa Phong lập tức ngắt lời y, nói lớn lên:
- Anh còn ngỡ gì nữa ?
Mặt cô càng đỏ thêm, cô hằn học trừng mắt nhìn y rồi nói:
- Bọn đàn ông các anh đó, tại sao không đi nghĩ chuyện gì tốt đẹp một chút ?
oo Đêm.
Đêm trăng.
Mặt hồ dưới ánh trăng tựa như tấm gương, trên mặt hồ ánh trăng bàng bạc, trong gió nghe như có mùi thơm của gỗ cẩm hoa.
Chiếc thuyền nhỏ lắc nhẹ trên mặt hồ, người trên thuyền lắc nhẹ mái chèo.
Cái gì ôn nhu nhất nhỉ ?
Mặt hồ ? Hay ánh trăng ? Hay là ánh mắt của người ấy ? Người đã muốn say, say không phải vì rượu.
Tây hồ tháng ba, Tây hồ dưới ánh trăng, không phải còn muốn làm người ta say hơn là rượu ?
Huống gì, người đang độ tuổi xanh.
Hoa Hoa Phong đưa một mái chèo qua cho Đoàn Ngọc.
Đoàn Ngọc lẳng lặng đón lấy, ngồi bên cạnh cô, hai cây chèo cùng đưa xuống nước, cùng đưa lên không.
Chèo bật lên, nước bắn tung tóe như những thỏi bạc vụn.
Nước hồ cũng say rồi, say thành làn sóng lăn tăn, say thành một cái lúm đồng tiền.
Xa xa có ai đang thổi sáo ?
Bọn họ yên lặng nghe tiếng sáo, yên lặng lắng nghe tiếng mái chèo khua nước.
Tiếng chèo khua còn hay hơn cả tiếng sáo, còn có âm điệu hơn.
Hai cặp bàn tay tựa hồ biến thành một người.
Bọn họ không ai nói chuyện.
Nhưng bọn họ lại cảm thấy mình chưa bao giờ gần gũi một người nào đến như vậy.
Hai trái tim đã cùng nhịp, hà tất phải nói gì nữa.
Không biết trải qua bao lâu, Đoàn Ngọc mới thở nhẹ ra một tiếng, rồi nói:
- Nếu tôi chẳng có chuyện phiền phức này thì sẽ tốt bao nhiêu.
Hoa Hoa Phong trầm mặc một hồi lâu, mới nói nhỏ:
- Nếu không có chuyện phiền phức đó, chiếc thuyền này sẽ không có anh trên đó, cũng không có em.
Đoàn Ngọc nhìn cô, cô cũng đang nhìn Đoàn Ngọc, bàn tay của hai người cùng đưa ra nhẹ nhàng chạm nhau, rồi lại thụt về.
Nhưng chỉ có cái đụng chạm nhẹ nhàng ấy, đã thấy hơn ngàn lời vạn lẽ.
Thuyền nhỏ đã cập bờ.
Trên bờ có cây liễu rũ, chính là chỗ Đoàn Ngọc gặp Kiều lão tam.
Hoa Hoa Phong gát chèo qua một bên hỏi:
- Anh nói em đưa anh đến chỗ này, bây giờ sao đây ?
Đoàn Ngọc nối lời:
- Bây giờ mình lên bờ, anh tính đi tìm thêm lần nữa.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tìm căn nhà đó ?
Đoàn Ngọc nói:
- Anh cứ không tin được mình tìm lộn chỗ.
Hoa Hoa Phong nói:
- Trên đời này rất có nhiều gã lầm cửa, chỉ vì bọn họ không tin là mình tìm lộn nhà.
Đoàn Ngọc nói:
- Vì vậy anh phải tìm lại lần nữa.
Lần này y lại càng cẩn thận, cơ hồ quan sát hết tất cả những căn nhà có thể là căn nhà đó, một hồi thật lâu.
May mà bây giờ đã khuya lắm, không ai thấy bọn họ, nếu không họ sẽ cho bọn họ là thứ trộm cướp.
Bọn họ tìm một hồi lâu, nhìn qua mười mấy căn nhà, cuối cùng kết luận rằng:
Đoàn Ngọc hồi sáng này không hề lầm nhà.
Hoa Hoa Phong nói:
- Sáng nay anh đem bọn Cố đạo nhân lại đây ?
Đoàn Ngọc gật gật đầu.
Hoa Hoa Phong nói:
- Tối hôm qua anh uống rượu với Hoa Dạ Lai, cũng là chỗ này ?
Đoàn Ngọc nói:
- Nhất định không sai lầm.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vậy thì tại sao Thiết Thủy lại ở đây ? Không những vậy, mà còn ở đây lâu lắm rồi.
Đoàn Ngọc nói:
- Đấy chính là chuyện đầu tiên anh muốn tra xét cho ra.
Trong sân không có đèn đuốc, cũng không có tiếng động.
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Anh tính vào đó ?
Đoàn Ngọc nói:
- Không vào đó xem thử, làm sao tra xét cho ra ?
Hoa Hoa Phong cười cười, chỉ cười, không nói thêm gì nữa.
Đoàn Ngọc cũng không cách gì nói thêm, bởi vì cô đã nhảy vào trước rồi, khinh công của cô cũng không tệ tí nào.
Trong sân yên lặng như tờ, hoa tường vi dưới ánh trăng, tuy cũng kiều diễm như buổi sáng, mà lại càng nhu mỵ.
Vào trong rồi, bọn họ mới phát hiện ra, còn có một căn phòng đang để đèn sáng.
Ánh đèn vàng vọt chiếu từ song cửa ra, chiếu ra cái bóng của ba chậu hoa để trên song cửa.
Đoàn Ngọc hạ giọng nói:
- Tối qua anh ngủ ở trong căn phòng này đây.
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Còn Hoa Dạ Lai ?
Đoàn Ngọc nói:
- Cô ta cũng ở đó.
Chương trước | Chương sau