Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long

Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 5
5 sao 5 / 5 ( 74 đánh giá )

Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long - Hồi 4 - Đêm trăng đi câu con rồng xanh

↓↓

Người này bỗng nhiên cũng cười cười nói:

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Vì vậy anh thử dùng nó để câu cá thử xem.


Đoàn Ngọc hỏi:


- Cái thứ này cũng câu cá được sao ?


Người này nói:


- Không những câu được cá, có lúc không chừng còn câu được con rồng thật lớn lên.


Đoàn Ngọc cười cười, y cảm thấy người này xem chừng có vẻ say.


Nhưng người này lại nói:


- Trong nước không những có cá, còn có rồng. Có rồng lớn, cũng có rồng nhỏ, có rồng thật, cũng có rồng giả, có rồng trắng, rồng đỏ, còn có rồng xanh.


Đoàn Ngọc hỏi:


- Rồng xanh ?


Người này nói:


- Rồng xanh là thứ khó câu nhất. Nếu anh muốn câu rồng xanh, tốt nhất tối nay đi, bởi vì tối nay là mồng hai tháng hai, ngày rồng cất đầu lên.


Y quả thật đã say rồi, nói toàn là lời say cả.


Hiện tại rõ ràng là đã hết tháng ba, y lại cứ nói mồng hai tháng hai rồng cất đầu lên, nhưng cái đầu của y thì đã hết cất lên nổi.


Sau đó không những miệng y không còn ổn thỏa, ngay cả tay y cũng không vững, ly rượu trong tay bỗng rớt xuống đất vỡ tan tành.


Hoa Hoa Phong nhịn không nổi cười nói:


- Người như vậy thảo nào mà không bị người ta bỏ vào rương.


Nhưng Đoàn Ngọc còn đang nhìn lưỡi câu trong ly rượu đến xuất thần, hình như không nghe cô đang nói gì.


Bánh bao ở Hựu Nhất Thôn nổi danh thiên hạ, vì vậy mắc hơn chỗ khác một chút, bởi vì mùi vị của nó quả thật là ngon, vì vậy người mua không có lời gì để oán than.


Nhưng đợi lúc nó nguội rồi mới ăn, mùi vị lại chẳng ra gì cả, thậm chí còn khó nuốt hơn cả bánh bao ở một nơi bình thường.


Đoàn Ngọc miệng nhai bánh bao nguội lạnh, y bỗng phát hiện ra một đạo lý trước giờ y chưa bây giờ nghĩ tới.


Y phát hiện ra, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối, đã không có tuyệt đối bánh bao nào ngon, cũng không có tuyệt đối bánh bao nào dở, một cái bánh bao mùi vị ngon hay dở, chủ yếu phải xem mình đang ở đâu, và ăn lúc nào.


Vốn là một thứ như nhau, nếu mình đổi thời khắc đi, đổi cách nhìn đi, không chừng lại biến thành hoàn toàn khác hẳn.


Vì vậy nếu y muốn nhận xét cho rõ chân tướng một sự việc, phải từ các góc cạnh khác nhau nhìn nhìn, tốt nhất là đem nó bổ ra từng miếng, rồi ghép lại từ từ.


Cái đạo lý này phảng phất cho Đoàn Ngọc thật nhiều tài liệu suy nghĩ, y tựa hồ suy nghĩ muốn mất thần ngay cả bánh bao đang nhai trong miệng cũng quên cả nuốt xuống.


Đối diện là một cái cửa phòng, có cái rèm cửa, trên đó có họa một bức xuân dạ chiết hoa đồ.


Hoa Hoa Phong đã vào trong đó, bên trong hình như là khuê phòng của cô.


Người lạ mặt vừa được cứu trong rương ra, được Đoàn Ngọc dìu lại phòng khác nằm nghỉ.


Hình như y đã say quá chừng, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.


Tửu lượng cũng không phải là chuyện tuyệt đối, thể lực của mình tốt, tâm tình của mình tốt, có thể uống nhiều lắm nhưng có lúc lại thường thường không biết sao say túy lúy.


Đoàn Ngọc thở ra, y rót cho mình ly rượu, y tính uống xong ly này, sẽ đi câu cá.


Không chừng y sẽ câu lên một con rồng thật, trên đời này không phải là không có chuyện gì tuyệt đối không thể được sao ?


Chính ngay lúc đó, trong bức rèm bỗng có bàn tay thò ra.


Một bàn tay rất xinh xắn, đang vẫy vẫy gọi y vào.


Khuê phòng con gái, làm sao lại dám tùy tiện kêu đàn ông vào vậy ?


Đoàn Ngọc do dự một lát hỏi:


- Chuyện gì vậy ?


Không có ai trả lời.


Không trả lời thường thường là câu trả lời hay nhất.


Đoàn Ngọc trong lòng còn đang nghi ngại, nhưng cũng đứng dậy bước lại.


Cửa mở, trong phòng có một mùi thơm ngào ngạt, trên giường bày ra loạn cả mấy bộ quần áo, trong đó có một bộ Hoa Hoa Phong vừa mặc lúc nãy.


Rõ ra là cô vừa mới thử mấy bộ xong, mới quyết định mặc bộ đó.


Hiện tại cô lại cởi ra, thay vào đó một bộ đồ rất bó màu đen, đầu tóc cũng dùng một tấm khăn đen bao lại, xem ra giống như một nữ tặc sắp sửa đi ăn cướp.


Đoàn Ngọc chau mày hỏi:


- Cô đang tính làm gì vậy ?


Hoa Hoa Phong đứng trước mặt y xoay một vòng nói:


- Anh xem tôi giống đang đi làm gì ?


Đoàn Ngọc nói:


- Giống một tên nữ tặc.


Hoa Hoa Phong bật cười, cười tươi nói:


- Nữ tặc đi với hung thủ ra ngoài, thật cho người ta nhìn đã con mắt đấy chứ.


Đoàn Ngọc nói:


- Cô tính đi với tôi ?


Hoa Hoa Phong nói:


- Không đi với anh thì thay y phục này làm gì ?


Đoàn Ngọc nói:


- Nhưng tôi chỉ bất quá ra ngoài câu cá.


Hoa Hoa Phong nói:


- Vậy thì chúng ta đi câu cá.


Đoàn Ngọc nói:


- Cô không đi được.


Hoa Hoa Phong hỏi:


- Tại sao ?


Đoàn Ngọc thở ra:


- Người đi câu cá, thường thường ngược lại hay bị cá tha đi, cô không sợ cá nuốt vào bụng sao ?


Hoa Hoa Phong cười nói:


- Vậy cũng tốt, tôi ăn cá hàng ngày, ngẫu nhiên bị nó ăn một lần, có gì quan hệ ?


Đoàn Ngọc nói:


- Cô nghĩ tôi đang nói đùa sao ? Cô không thấy chuyện này nguy hiểm lắm sao ?


Hoa Hoa Phong hững hờ nói:


- Nếu nhìn không ra, tôi cần gì phải đi theo anh ?


Cô nói xem ra hững hờ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt cô đầy vẻ quan thiết và ưu lự, cũng đầy tình cảm không tiếc cùng sống chết với Đoàn Ngọc, cùng chia sẻ hoạn nạn.


Cái thứ tình cảm ấy, dù là một người bằng gỗ cũng phải cảm thấy được.


Đoàn Ngọc không phải là người gỗ, trái tim của y đã biến thành như một cục đường rớt vào trong nước.


Y tựa như không dám đưa mắt nhìn cô, đi nhìn bộ đồ màu xanh lụa để trên giường, rồi bỗng nói:


- Cái bộ quần áo này của cô đẹp đấy chứ.


Hoa Hoa Phong trợn mắt trắng dã lên nhìn y, rồi nhịn không nổi cười nói:


- Không lẽ anh không nhìn ra lúc nãy tôi cứ mãi chờ anh nói câu đó, hiện tại mới nói không phải là chậm lắm sao ?


Đoàn Ngọc cũng nhịn không nổi cười nói:


- Chậm một chút còn hơn là không nói.


Hoa Hoa Phong nhoẻn miệng cười, quay người đóng cửa lại.


Rõ ràng là đi ra ngoài, tại sao lại bỗng nhiên đóng cửa ?


Trái tim của Đoàn Ngọc bỗng đập lên thình thịch, đập nhanh lạ thường.


Hoa Hoa Phong lại khóa trái cửa lại.


Trái tim Đoàn Ngọc đã đập thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trước giờ y chưa gặp phải hoàn cảnh nào như thế này.


Thật y không biết nên làm sao cho phải.


Hoa Hoa Phong đã quay lại mỉm cười nói:


- Hiện tại dù cái gã nằm bên kia có tỉnh lại, cũng không biết chúng ta đi làm gì.


Cô cười thật ngọt ngào.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Kí ức một dòng sông

Kí ức một dòng sông

Những người bạn nhỏ thuở hôm nào đã cùng tôi ngày đêm với tháng năm, vẫn gần gũi

24-06-2016
Tokyo Hoàng Đạo Án

Tokyo Hoàng Đạo Án

Hãy tới đây, hạ giới và vòm trời BombôTa sẽ giết các con và cháu taCắt thân thể

20-07-2016 29 chương
Thử Yêu Côn Đồ

Thử Yêu Côn Đồ

Tên truyện: Thử Yêu Côn ĐồTác giả: WinnyThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 42 chương