- Ngươi đã khảo một lần rồi, còn câu kia là gì vậy ?
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 1 - Trường Sinh Kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bạch Ngọc Kinh hạ thấp giọng nói:
- Ngươi có biết Thanh Long Hội đang chờ ai không ?
Phương Long Hương lắc lắc đầu.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Bọn họ đang đợi Vệ Thiên Ưng !
Phương Long Hương lập tức chau mày lại hỏi:
- Vệ Thiên Ưng ? Ma Đao Vệ Thiên Ưng ?
Bạch Ngọc Kinh gật gật đầu.
Phương Long Hương thay đổi sắc mặt hỏi:
- Không phải người này đã bị kẻ thù ép cho phải ra tới đảo Phù Tang rồi sao ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Phù Tang không phải địa ngục, đi tới đó rồi cũng về lại được thôi.
Phương Long Hương càng chau tít mày lại, nói:
- Nghe nói người này không những đao pháp đáng sợ, mà còn có học Nhẫn Thuật ở Phù Tang, y đã gia nhập vào Thanh Long Hội, chắc là một trong Thanh Long Thập Nhị Sát trong truyền thuyết.
Bạch Ngọc Kinh hững hờ hỏi:
- Chắc là vậy.
Viên Tử Hà trừng mắt hỏi:
- Nhẫn Thuật là thứ gì vậy ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Nhẫn Thuật là thứ vũ công chuyên môn dạy cho người ta hại người lén lén lút lút, tốt nhất cô đừng nghe là được rồi.
Viên Tử Hà nói:
- Nhưng em muốn nghe.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Muốn nghe tôi cũng nói không được.
Viên Tử Hà hỏi:
- Tại sao ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Bởi vì tôi cũng không biết gì cả.
Thật ra, dĩ nhiên không phải là y không biết gì thật.
Nhẫn Thuật truyền lại từ Cửu Mê Tiên Nhân, đến Mộ Phủ Đức Xuyên, danh nhân đương thời là Viên Phi Tá Trợ và Vụ Ẩn Tài Tàng phát dương quang đại, mà trở nên hùng bá vũ lâm Phù Tang.
Cái thứ vũ công này tuy thần bí, nhưng thật ra bất quá chỉ là khinh công, dịch dung, khí công, lặn nước... bao nhiêu đó vũ công biến thành thế thôi. Điểm đặc biệt khác người là, bọn họ có thể lợi dụng các thứ cầm thú đồ vật trên trời dưới đất, để tránh khỏi truy tầm của kẻ địch, trong đó lại chia ra làm bảy phái, Y Hạ, Giác Tạ, Tế Xuyên, Căn Lại, Na Hắc, Vũ Điền, Thu Diệp. Giáp Hạ giỏi dùng mèo, Y Hạ giỏi dùng chuột ... Những chuyện đó tuy Bạch Ngọc Kinh biết, nhưng chẳng buồn nói ra, bởi vì nói ra thật tình phiền phức quá. Nếu muốn giải thích cho một người đàn bà một chuyện rất phiền phức, người đó phải là một người rất nhẫn nại, hoặc là ngu xuẩn lắm.
Phương Long Hương trầm tư một lúc, y bỗng hỏi:
- Sao ngươi biết bọn họ đang chờ Vệ Thiên Ưng ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Lúc nãy chính bọn họ đã nói.
Phương Long Hương hỏi:
- Bọn họ nói gì ngươi đều nghe cả ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Nghe không được, nhưng nhìn thấy được.
Viên Tử Hà lại không hiểu, cô nhịn không nổi hỏi:
- Nói chuyện cũng thấy được sao ? Thấy ra thế nào ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Nhìn bọn họ mấy máy môi đó.
Viên Tử Hà lại thở ra nói:
- Anh thật là một người đáng sợ, hình như không có chuyện gì giấu được anh.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Cô sợ tôi ?
Viên Tử Hà nói:
- Ừm.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Cô sợ tôi, có phải là nên nghe lời tôi không ?
Viên Tử Hà bật cười, câu này là của cô nói với Bạch Ngọc Kinh, cô cười nho nhỏ nói:
- Anh thật không phải là người tốt.
Châu Đại Thiếu đã khệnh khạng đi ra.
- Ngươi ngồi đây ăn đi, ăn xong rồi lập tức về ngay.
Người áo đen ăn vội vã chén cơm, y ăn xong lập tức vội vã về thật.
Bạch Ngọc Kinh bỗng nói:
- Bằng hữu chờ một chút !
Người áo đen ngừng chân, nhưng không quay dầu lại.
Bạch Ngọc Kinh cười nói:
- Nơi đây cơm rượu không dở lắm, sao không qua đây làm ba ly ?
Người áo đen rốt cuộc từ từ quay người lại, gương mặt vẫn không lộ vẻ gì cả, nhưng ánh mắt lại càng đậm nét bi ai.
Hai nắm tay của y nắm chặt lại, y nói từng tiếng một:
- Ta cũng muốn uống rượu lắm, nhưng tiếc là trong nhà ta còn có tám cái miệng đang đòi ăn.
Đấy tuy là một câu nói đơn giản, nhưng trong đó bao hàm cái bi thống không thể nào nói ra được.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Ngươi sợ Châu Đại Thiếu đuổi ngươi ?
Người mặc áo đen trả lời càng đơn giản:
- Ta sợ.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Ngươi không muốn làm chuyện gì khác sao ?
Người mặc áo đen nói:
- Ta chỉ biết vũ công, ta cũng từng lăn lộn trong giang hồ, nhưng bây giơ... Y cúi gầm đầu buồn rầu nói:
- Tuy ta đã già, nhưng còn chưa muốn chết, cũng chưa chết được.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Vì vậy ngươi mới theo Châu Đại Thiếu ?
Người mặc áo đen nói:
- Đúng vậy.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Ngươi theo y, không phải là để bảo vệ y, mà là để y bảo vệ ngươi !
Lời nói của y cũng sắc bén như ánh mắt của y.
Người áo đen phảng phất như bị người ta đánh cho một bạt tai vào thẳng mặt, y loạng choạng lùi lại, quay người xông ra ngoài.
Viên Tử Hà cắn chặc môi nói:
- Tại sao... tại sao anh nhất định phải làm người ta đau lòng ?
Ánh mắt của Bạch Ngọc Kinh cũng lộ vẻ đau khổ, một hồi thật lâu, y mới thở ra một hơi thật dài:
- Bởi vì tôi vốn không phải là một người tốt... Không ai nghe rõ y nói câu đó, bởi vì chính ngay lúc đó, bỗng có tiếng hét thê thảm vọng ra từ trong màn đêm yên tĩnh.
Một tiếng hét thê thảm làm người ta muốn lạnh buốt xương sống. Tiếng hét hình như phát ra từ ngoài cửa lớn, Phương Long Hương bước lẹ như mũi tên ra tới cửa, lưỡi câu vung lẹ một cái, bình lên một tiếng, song cửa đã bị đánh vỡ tan.
Ánh đèn trên cửa lớn, chiếu lạnh lùng ngoài khoảng sân rộng rãi, quan tài đã được đem vào trong nhà.
oOo Trong sân không có một ai, nhưng lúc này bỗng có một người chạy như điên cuồng vào trong nhà.
Chương trước | Chương sau