Bạch Ngọc Kinh nói:
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 1 - Trường Sinh Kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Bởi vì bây giờ mặt tôi đã đỏ hồng lên rồi, tôi mà đỏ mặt lên, tôi không muốn ai nhìn thấy.
Viên Tử Hà mở cái rương đồ đem theo ra, lấy ra một bộ quần áo. Y phục tuy không hoàn toàn mới, nhưng mỹ lệ tựa ráng chiều. Cô thích mặc y phục màu sắc rực rỡ tươi sáng, cô thích người rực rỡ tươi sáng.
Bạch Ngọc Kinh hình như là người đó.
Y kiêu ngạo, tùy ý, có lúc bốc đồng in hệt một đứa bé, có lúc lại thâm trầm như một con hồ ly.
Cô biết hạng đàn ông ấy rất khó đối phó, đàn bà muốn chiếm đoạt y, thật không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng cô quyết tâm phải thử một lần.
oOo Chỗ ăn uống ở nơi đây không lớn lắm, nhưng rất tinh trí.
Bàn ăn làm bằng gỗ đỏ, còn có xen lẫn vân thạch, trên tường treo những đồ thư họa thích hợp, trên tủ có chưng hoa vừa mới nở, làm cho người ta vừa bước vào, bèn cảm thấy mình được ngồi trong chỗ này ăn uống một điều vinh hạnh, vì vậy giá tiền dù có mắc hơn chỗ khác một chút, cũng không ai màng đến.
Ba gã trong Thanh Long Hội, ngồi ở cái bàn gần cửa nhất, cặp mắt vẫn còn nhìn trừng trừng ra cửa.
Bọn họ hiển nhiên còn đang đợi ai đó.
Châu Đại Thiếu ngồi bàn gần bên song cửa, y đang ăn uống thả cửa, gã áo đen vẫn còn đứng sau lưng y như một chiếc bóng.
- Vị khách quan này có ăn cơm không ?
- Y có thể chờ ta ăn xong rồi sẽ ăn.
Để người ta đi trước mình, đợi người ta ăn trước rồi ăn sau, đấy chính là mệnh vận của một số người tự chọn cho mình.
Pháp sự làm xong rồi, hai gã hòa thượng cũng ở nơi đây ăn cơm, ánh đèn chiếu trên hai cái đầu bóng loáng, như hai cái hồ lô.
Hình như bọn họ vừa mới cạo đầu.
Trong gió còn phảng phất đưa lại tiếng bà già đang khóc, rốt cuộc người nào đã chết ? Tại sao bà ta khóc thương tâm đến như vậy ?
Người đập vỡ bồn cá vàng còn chưa thò mặt ra sao ? Tại sao y núp mãi trong nhà không dám thò mặt ra ngoài ?
Trà thật ngon, rượu cũng là rượu ngon.
Bạch Ngọc Kinh thay một bộ đồ mới màu xanh, uống được vài ly, y tựa hồ đã quên đi hết bao nhiêu chuyện gì không thoải mái.
Phương Long Hương thì lộ vẻ không hăng hái tí nào, uống rượu rất ít, cơm cũng ăn không bao nhiêu.
Viên Tử Hà nhoẻn miệng cười tươi nói:
- Anh ăn gì mà còn ít hơn cả mấy cô bé nữa ?
Phương Long Hương cười khổ nói:
- Bởi vì tôi ăn đồ của tôi, thành ra không khỏi đau bụng một chút.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Ta chẳng đau bụng tí nào.
Y bỗng vỗ tay kêu phổ ky lại, nói:
- Đem vài dĩa đồ ăn và rượu ngon nhất lại con hẻm phía sau, đưa cho một ông quan sai đội mũ hồng anh, và một người bán mì.
Phương Long Hương lạnh lùng nói:
- Còn cái gã đội mũ lông nữa ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Nghe nói bọn họ tùy thời tùy lúc đều có thể tìm đồ ăn được.
Phương Long Hương nói:
- Ngô công, Bích hổ, tiểu xà.
Gương mặt của Viên Tử Hà bỗng trắng bệch ra, hình như nhịn không nổi muốn mửa.
Trong phòng hình như mỗi người đều đang len lén nhìn cô, thậm chí hai gã hòa thượng cũng không ngoại lệ.
Miệng bọn họ đang ăn chay, cặp mắt chẳng ăn chay tí nào.
Bỗng nghe tiếng vó ngựa bên ngoài, kiện mã hí vang, rồi ngừng ngay trước cửa.
Ba gã Thanh Long Hội lập tức nhảy bật dậy, mặt lộ đầy vẻ mừng rỡ.
Người bọn họ chờ nãy giờ rốt cuộc đã đến.
Phương Long Hương liếc qua Bạch Ngọc Kinh một cái, nâng ly rượu lên nói:
- Ta kính ngươi một ly.
Bạch Ngọc Kinh hỏi:
- Tại sao bỗng nhiên kính ta ?
Phương Long Hương thở ra nói:
- Ta chỉ sợ không kính một ly, sẽ không có cơ hội để làm vậy nữa.
Bạch Ngọc Kinh cười cười nói:
- Sao ngươi không thử xem người đang đến là ai, rồi kính ta cũng không muộn ?
Không cần phải y nói ra, mỗi người đều đang đưa mắt nhìn ra cửa chăm chú.
Kiện mã hí dài không ngớt, đã có người hối hả chạy vào.
Một gã tráng hán ăn mặc kình trang màu xanh, mồ hôi đầm đìa trên mặt đang sải bước vào.
Ba gã Thanh Long Hội vừa thấy y, trên mặt lại lộ vẻ thất vọng, hai người đã ngồi xuống.
Người mới đến hiển nhiên không phải là người họ chờ.
Chỉ thấy có người đang bước lại đón, y chau mày hỏi:
- Tại sao ... Người khác chỉ nghe được có hai chữ, giọng nói của y bỗng hạ xuống thấp như đang thì thầm.
Người vừa bước vào giọng nói còn nhỏ hơn, chỉ nói có vài câu, đã hối hả đi mất.
Ba gã Thanh Long Hội nhìn nhau một cái, rồi lại ngồi xuống bắt đầu uống rượu, vẻ mặt nóng nảy bồn chồn lúc nãy bây giờ đã biến mất.
Người bọn họ chờ tuy không lại, nhưng hiển nhiên đã có tin tức gì đó. Tin tức gì ?
Châu Đại Thiếu chau mày lại, cái nóng nảy bồn chồn của người khác, bây giờ hình như đã đến gương mặt của y.
Hai gã hòa thượng bỗng đồng thời đứng dậy, chắp tay nói:
- Tiền cơm chúng tôi, xin gởi lại chỗ của Quách lão thái thái, kẻ xuất gia chuyên môn ăn cơm bốn phương, dĩ nhiên là không phí đồng nào.
Nhưng không biết vì lý do gì, Bạch Ngọc Kinh cứ cảm thấy hai gã hòa thượng này xem không giống kẻ xuất gia.
Ánh mắt của y đượm đầy vẻ tư lự, nhìn họ bước ra ngoài, y bỗng cười nói:
- Nghe nói trời sinh ngươi có cặp mắt còn lợi hại hơn cả hồ ly, ta muốn khảo thí ngươi đây.
Phương Long Hương hỏi:
- Khảo thí chuyện gì ?
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Hai chuyện.
Phương Long Hương thở ra nói:
- Khảo thí gì thì khảo thí đi.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Ngươi xem hai gã hòa thượng lúc nãy, trên người thiếu một thứ gì ?
Viên Tử Hà đang cảm thấy kỳ quái, hai gã hòa thượng ngũ quan đầy đủ, lại không phải là kẻ tàn phế, tại sao lại thiếu thứ gì ?
Phương Long Hương thì chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức mở miệng nói:
- Dấu tàn nhang.
Viên Tử Hà nhịn không nổi thở ra nói:
- Cặp mắt các người thật là lợi hại, đầu của bọn họ quả thật không có tàn nhang.
Bạch Ngọc Kinh nói:
- Ngay một chấm cũng không có.
Viên Tử Hà nói:
- Bọn họ... bọn họ không lẽ không phải là hòa thượng sao ?
Bạch Ngọc Kinh cười cười nói:
- Chân tức là giả, giả cũng là chân, chân chân giả giả, hà tất phải nhận chân ?
Viên Tử Hà ôm miệng cười nói:
- Anh biến thành hòa thượng bao giờ thế ? Sao lại đi nói ẩn ngữ ?
Phương Long Hương nói:
- Không những y nói ẩn ngữ như hòa thượng, y còn ăn không trả tiền như hòa thượng.
Y không để Bạch Ngọc Kinh mở miệng, lại nói tiếp:
Chương trước | Chương sau