Pair of Vintage Old School Fru
Thất chủng binh khí 1 - Trường Sinh Kiếm - Cổ Long

Thất chủng binh khí 1 - Trường Sinh Kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 3
5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Thất chủng binh khí 1 - Trường Sinh Kiếm - Cổ Long - Hồi 2 - Bạch Ngọc Kinh trên trời

↓↓

Một người đàn ông uống rượu say, sáng dậy, đại khái sẽ biến thành yếu đuối đi một chút, đại khái không chịu nổi dụ hoặc dễ dàng.

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 1 - Trường Sinh Kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Còn đàn bà uống rượu say thì sao ?


Bạch Ngọc Kinh cơ hồ nhịn không nổi muốn bước lại.


Cặp mắt của Viên Tử Hà, đang nhìn trộm từ cái gối ra, hình như cũng đang hy vọng y bước lại.


Y không phải là kẻ quân tử, nhưng nghĩ đến những người đang "đứng gác" cho y bên ngoài, trái tim của y lại chùn xuống.


Gương mặt của Viên Tử Hà hồng như ráng chiều, cô cắn môi nói:


- Tôi thấy tối qua anh ráng đổ rượu cho tôi say, là biết ngay anh không phải người tốt.


Bạch Ngọc Kinh thở ra, y cười khổ nói:


- Tôi muốn đổ rượu cho cô say ?


Viên Tử Hà hỏi:


- Không phải vậy sao ? Thế tại sao anh lấy chén lớn ra uống rượu với tôi ? Anh thấy đàn bà uống rượu bằng chén lớn như vậy bao giờ ?


Bạch Ngọc Kinh nói không ra lời.


Đàn bà mà cãi lý với mình rồi, dù mình có chuyện để nói, cũng im cái miệng đi là tốt nhất.


Cái đạo lý đó y cũng biết rõ.


Chỉ tiếc là Viên Tử Hà còn chưa buông tha y, cô nhìn y chăm chú nói:


- Hiện tại đầu tôi nhức như búa bổ, anh bồi thường cho tôi sao đây ?


Bạch Ngọc Kinh cười khổ nói:


- Cô nói đi.


Viên Tử Hà nói:


- Anh... anh cũng phải ít ra trị cái bệnh nhức đầu của tôi trước đã.


Bỗng có tiếng người nói:


- Chuyện đó dễ quá, ngươi cứ một đao cắt cái đầu cô ta ra là xong.


Giọng nói từ hành lang ngoài cửa vọng vào.


Câu nói đó còn chưa thốt ra xong, Bạch Ngọc Kinh đã xông ra khỏi cửa. Hành lang trên lầu rất hẹp, lá cây bạch quả thụ đang xao động trong gió.


Không có ai, ngay cả cái bóng cũng không có, Phương Long Hương lúc nãy đã chuồn đi hồi nào rồi.


Y không thích đứng giữa những người khác làm Mộng Bốc Cán.


Ai nói vậy nhỉ ?


Trong sân đã trở lại yên tĩnh.


Mấy con cá vàng trên mặt đất không biết đã được ai thu dọn, Châu Đại Thiếu và gã bảo tiêu của y ắt đã trở vào trong nhà.


Chỉ còn lại ba gã đại hán trong Thanh Long Hội, đang còn đứng đó nhìn trừng trừng vào cửa lớn, không biết là còn đang đợi ai.


Bạch Ngọc Kinh chỉ còn nước trở lại.


Viên Tử Hà đã ngồi dậy, gương mặt cô trắng bệch ra, cô hỏi:


- Người ở ngoài là ai vậy ?


Bạch Ngọc Kinh nói:


- Chẳng có ai.


Viên Tử Hà mở lớn mắt hỏi:


- Không có người ? Vậy thì ai vừa nói tức thì ?


Bạch Ngọc Kinh cười khổ, y chỉ còn nước cười khổ.


Ánh mắt của Viên Tử Hà lộ đầy vẻ sợ hãi, cô hỏi:


- Y... y kêu anh cắt đầu tôi đi, anh có làm không ?


Bạch Ngọc Kinh thở ra, y chỉ còn nước thở ra.


Viên Tử Hà bỗng nhảy từ trên gường xuống, xà vào lòng y, run giọng nói:


- Em sợ lắm, nơi đây hình như kỳ quái sao sao đó, anh đừng bỏ em một mình ở đây.


Hai cánh tay cô đang níu chặt lấy cổ y, ống tay đã tuột xuống, cánh tay cô trơn láng như ngọc.


Người cô chỉ mặc một tấm áo mỏng dính, ngực cô ấm áp mà chắc nịch. Bạch Ngọc Kinh không phải người gỗ, cũng chẳng phải thánh nhân.


Viên Tử Hà nói:


- Em muốn anh ở đây bầu bạn với em, anh... anh không đóng cửa lại đi ?


Cặp môi mềm mại thơm tho của cô đang kề bên tai y.


Chính ngay lúc đó, trong sân bỗng có tiếng khóc vang lên, khóc nghe thật thương tâm.


Ai đang khóc vậy ? Khóc thật muốn chết đi được.


Bàn tay của Viên Tử Hà đã buông ra, bất kỳ ai nghe tiếng khóc như vậy, trong lòng cũng không thể nào yên được.


Cô đứng chân trần trên mặt đất, ánh mắt lại đầy vẻ sợ hãi, xem ra như một đứa bé bỗng phát hiện mình bị lạc đường.


Tiếng khóc hình như từ một đứa bé phát xuất ra.


Bạch Ngọc Kinh bước lại song cửa, y bèn thấy một cỗ quan tài, bà già đầu tóc bạc phơ và đứa bé mười ba mười bốn tuổi, đang phục người trên cổ quan tài, khóc muốn khan cả giọng, kiệt cả sức ra.


Quan tài cũng không biết là ai đem lại, đang để chỗ bồn cá vàng lúc nãy.


Nơi đây người sống đã lại nhiều quá rồi, không ngờ lại còn có người chết lại nữa.


Bạch Ngọc Kinh thở ra, lẩm bẩm:


- Ít nhất, người chết này không phải vì mình mà đến ... oOo Viên Tử Hà khóa cửa lại, kéo một chiếc ghế lại, rồi ngồi bên cửa sổ, trong sân, có hai gã hòa thượng vừa được mời lại, đang ngồi tụng kinh.


Từ trên cái lầu nhỏ nhìn xuống, đầu trọc của hòa thượng trông thật buồn cười, nhưng tiếng tụng kinh của bọn họ nghe thật trang nghiêm và bi thống, thêm vào đó tiếng gõ mõ đơn điệu, tiếng khóc của bà già và đứa bé, làm cho người ta nghe rồi cảm thấy có cái gì bi thảm và hư không, không sao nói được.


Viên Tử Hà thở ra, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.


Cô cũng không biết mình dậy lúc nào, nhưng hiện tại hình như đã gần hoàng hôn.


Trời u ám, hình như muốn mưa.


Ba gã đại hán trong Thanh Long Hội, cũng đều kéo chiếc ghế ra ngồi ở hiên nhà, nhìn, chờ, biểu tình trên gương mặt ra chiều nóng nảy không chịu đựng nổi.


Bạch Ngọc Kinh và Phương Long Hương đang bước qua trước mặt bọn họ, chầm chậm ra khỏi cửa.


Bọn họ không hề nhìn ai, nhưng họ có cảm giác rất nhiều cặp mắt đang nhìn sau lưng họ.


Đợi đến lúc họ quay đầu lại, ánh mắt của những người này lại nhìn ra chỗ khác.


Viên Tử Hà dĩ nhiên là ngoại lệ.


Ánh mắt của cô đượm đầy tình ý không thể miêu tả, như ngàn vạn giây nhu tình, đang dính vào bước chân y.


Ngoài cửa phong cảnh như tranh vẽ.


Con đường u ám ở đây, chạy ngoằn ngoèo một hồi, xuyên qua khu rừng xanh mướt, đi dọc theo bờ hồ xanh đậm, chạy về hướng khu phố nhiệt náo.


Dãy núi xa xa trong sắc trời u ám, xem ra phảng phất như trong sương mù, càng lộ vẻ thần bí mỹ lệ.


Nơi đây cách thành phố không xa lắm, nhưng một khoảng rừng, một khoảng hồ nước, tựa hồ đã đem hồng trần cách trở ra ngoài một con núi.


Bạch Ngọc Kinh hít thở thật sâu và dài, không khí ẩm thấp mà dịu ngọt, y nhịn không nổi thở ra nói:


- Ta thích nơi này quá.


Phương Long Hương nói:


- Nhiều người cũng thích nơi này.


Bạch Ngọc Kinh nói:


- Người sống, và người chết Phương Long Hương nói:


- Nơi đây thông thường không hoan nghênh người chết.


Bạch Ngọc Kinh nói:


- Hôm nay tại sao lại ngoại lệ ?


Phương Long Hương nói:


- Bất kỳ ai, nếu muốn vào đây làm khách, thì khách muốn làm gì, đều không phản đối cả.


Bạch Ngọc Kinh hỏi:


- Nếu muốn giết người thì sao ?


Phương Long Hương cười cười, nói:


- Vậy thì phải xem ai muốn giết người, giết người nào.


Bạch Ngọc Kinh lạnh lùng nói:


- Đấy quả thật là lời nói tiêu chuẩn của kẻ làm ăn.


Phương Long Hương nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Người bạn dũng cảm

Người bạn dũng cảm

Vào một ngày Sam ra đi trong tuyệt vọng. Khi Jason nhận được tin báo về tang lễ của

01-07-2016
Gia đình thứ hai

Gia đình thứ hai

Đến từ những vùng đất khác nhau của quê hương Việt Nam Những giọng nói của ba

26-06-2016
Ông lão bán tăm bông

Ông lão bán tăm bông

Không ai biết họ đang sắp làm gì... *** Đèn đỏ, xe dừng ở ngã tư, ngay góc công

27-06-2016
Anh thấy em hoàn hảo!

Anh thấy em hoàn hảo!

Audio - Cô vợ đọc bảng danh sách kín ba trang giấy với nhiều điều nhỏ nhặt mà cô

30-06-2016
Chuyện Tình Hoàng Gia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Tên truyện: Chuyện Tình Hoàng GiaTác giả: Du HuyễnThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 6 chương
Món quà một nửa

Món quà một nửa

Tôi lên 10 tuổi và anh Nick 14 tuổi. Ngày các bà mẹ đã sắp tới. Chúng tôi chuẩn bị

30-06-2016
Ai bảo nói không nghe

Ai bảo nói không nghe

(khotruyenhay.gq) - Tao đang yêu mày à – Hương thẹn thùng đáp. - Hả, cái gì, thôi cho tao

24-06-2016
Đau gì như thể

Đau gì như thể

Có đáng không những tháng năm dài vằng vặc? Những tâm hồn thương tổn? Và kia, một

24-06-2016