Mặc dù Bộ Kinh Vân học trộm mà được một hai thức kiếm pháp thô thiển, nhưng rốt cục chỉ do thiên phú y nhìn thấy mà sử dụng, chưa bao giờ chính thức học kiếm, một người còn có thể ứng phó dễ dàng, hai người cùng đến, không khỏi khiến hắn cảm thấy gắng sức phi thường, lần lượt gặp hiểm chiêu!
bạn đang xem “Phong Vân - Đan Thanh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ba người càng đấu càng ác liệt, Đồng Giác đột nhiên nhân có khe hở, kiếm di chuyển đến trung môn, vội vàng đâm tới cổ họng của Bộ Kinh Vân, kiếm này nhìn không ra chỗ lợi hại, nhưng Bộ Kinh Vân đang bận rộn với Ngô Giác tấn công cành khô, nhất thời không kịp phân thân, chỉ kịp vung cánh tay lên, nhất thời mộc kiếm của Đồng Giác bị chấn gãy.
Đồng Giác không ngờ tới khi lực của ấu đệ này lại mạnh mẽ như thế, cầm nửa đoạn kiếm ngơ ngác đứng tại chỗ, Ngô Giác bên kia rình đúng lúc Bộ Kinh Vân phân tâm, biết rõ không thể bỏ qua thời cơ, nhân lúc người gặp nguy, hồi kiếm hướng mắt phải đâm tới.
Một kiếm này quả thật không phải chuyện đùa, bởi vì Ngô Giác tuy là cầm mộc kiếm trong tay, nhưng nếu bị đâm trúng, mắt phải tất sẽ mù lòa không thể nghi ngờ, ngay cả Đồng Giác ngơ ngác đứng một bên, cũng cảm thấy kỳ huynh ra tay có phần quá tàn nhẫn!
Mắt thấy Bộ Kinh Vân quá trễ không kịp né tránh, mau chóng, một viên đá nhỏ phá không lao đến, "Ba" một tiếng, mộc kiếm ngay ở trước mắt Bộ Kinh Vân vài tấc bị đá bắn ra, thoáng chốc gãy làm hai đoạn.
Cùng lúc đó, một thân ảnh khôi ngô vội vàng phi thân tiến đến, Ngô Giác và Đồng Giác chưa kịp nhìn rõ là ai, hai má đã bị người kia " bốp bốp" bạt tai bốn năm cái, đoạn kiếm trong tay cũng hoảng loạn vứt trên mặt đất.
Hoắc Bộ Thiên thật ra sớm đã quay lại, nhưng bất ngờ gặp ba con trai giao đấu, nhất thời tò mò muốn nhìn một chút thân thủ của Bộ Kinh Vân rốt cục như thế nào, vì vậy lánh vào một bên xem cuộc chiến, lúc này chỉ thấy hắn nhăn mày trợn mắt, bạo quát :"Súc sanh, lấy đông hiếp ít, thắng có gì là oai phong, ta dạy hai ngươi đạo luyện kiếm như thế nào ?"
Hai người sớm bị cha đánh cho choáng váng đầu óc, bây giờ nghe thấy cha lớn tiếng trách mắng, nhất thời xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu câm như hến.
"Mau cút đi cho ta, ta không muốn thấy các ngươi nữa!" Hoắc Bộ Thiên cả giận nói.
Ngộ Giác và Đồng Giác sao dám không vâng lời, hai người giống như chó nhà có tang hầm hầm rời đi.
Hoắc Bộ Thiên lập tức quay đầu xem xét Bộ Kinh Vân có bị thương hay không, mới phát giác cánh tay hắn đánh gãy mộc kiếm của Đồng Giác cũng không tổn thương gì, không khỏi buông tảng đá lớn trong lòng, sau đó tâm trí hiện lên mới rồi hắn thân hình và kiếm pháp giao đấu với con mình, thầm nghĩ người này mỗi ngày chỉ ở bên theo dõi, đã có kết quả như thế này, chợt nảy sinh tỉnh cám ái tài, thốt lên khen :" Kinh Giác, xem ra ngươi trời sinh tài năng học võ, khó trách lúc ta lần đầu nhìn thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi có một cỗ khí chất đặc biệt."
Bộ Kinh Vân mặc dù được ca ngợi, nhưng trên mặt không hề có chút vui mừng, Hoắc Bộ Thiên cũng không để ý :" nếu nói ngươi nguyện ý, vậy bắt đầu từ ngày mai, ta chính thức truyền cho ngươi kiếm pháp, như thế nào ?"
Hắn vừa nói vừa để ý vẻ mặt của Bộ Kinh Vân, nhưng thấy hắn im lặng không phản ứng, lại nói tiếp :" Không chỉ dạy hai huynh đệ bọn chúng khởi đầu nhập môn, còn có Hoắc gia kiếm pháp của ta! Hai đứa bọn chúng căn bản không có tư chất như vậy, chỉ có ngươi, ngươi nhất định có thể đem hết Hoắc gia kiếm pháp dung hội quán thông!"
Hắn tuệ nhãn hiếm thấy, tràn đầy nhiệt thành, một lòng hy vọng người này có thể gật đầu đáp ứng, ai ngờ Bộ Kinh Vân chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp đó liền xoay người đi trở về.
Hoắc Bộ Thiên không chấp nhận, dưới tình thế cấp bách, tức thì quát lớn :" Chậm đã!"
Bộ Kinh Vân vẫn không vì tiếng quát của hắn mà dừng lại, Hoắc Bộ Thiên thấy gọi hắn không được, người nóng nảy sinh trí, đột nhiên nói :" Kinh Giác, ta còn nhớ ngươi từng nói, không cần người khác cảm thương , ngươi....có thể sao ?"
Câu này quả nhiên sinh hiệu nghiệm, Bộ Kinh Vân lập tức dừng chân, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Hoắc Bộ Thiên nói :" Một người nếu có ngạo cốt như thế, quả thật rất tốt! nhưng giả như nếu không có bản lãnh võ công, chân tài thực học, vậy, lúc gặp khó khăn và nguy hiểm, vẫn khó trách khỏi muốn dựa vào người khác hỗ trợ, cuối cùng vẫn tiếp nhận thương tình khác.
Ngôn từ của hắn đâm trúng chỗ, Bộ Kinh Vân mặc dù không có quay đầu lại, nhưng nhìn thấy thân thể của hắn run nhè nhẹ. Hắn biết rõ đứa nhỏ này rất khó động tâm, vì vậy tiếp tục khuyên nhủ :" Nhất là ngươi! Ngươi bản tính cô độc, không có bằng hữu, không có thân nhân, chỉ có ta đây không phải cha ruột! Ta còn sống thì có thể chăm sóc bảo vệ ngươi, nhưng nếu sau này ta chết, ngươi làm sao bây giờ ?"
Bộ Kinh Vân duy trì trầm mặc.
Ta sớm biết ngươi tính cách quật cường, không dễ tiếp nhận ân huệ của người khác, ta cũng hết sức coi trọng tính cách này của ngươi, hơn nữa càng coi trọng tư chất của ngươi! Cho nên mới nghĩ truyền cho ngươi Hoắc gia kiếm pháp, bời vì...ta muốn ngươi sau này có thể tự bảo vệ chính mình!"
Bộ Kinh Vân như cũ một mảnh trầm mặc.
Hoắc Bộ Thiên thấy hao phí không ít miệng lưỡi, vẫn không cách nào lay động Bộ Kinh Vân, trong lòng khó tránh khỏi nhụt chí, bức bách bất đắc dĩ nói :" Ta biết ngươi không thích nói, bởi vậy nói nếu ngươi nguyện ý học Hoắc gia kiếm pháp, nói nhiều vô dụng, chỉ cần ngươi quay đầu, còn nếu như không muốn, ngươi ngay lập tức trở về phòng đi."
Hắn vừa nói một bên dồn toàn bộ tinh thần nhìn kĩ bóng lưng đứa nhỏ này, thầm phỏng đoán khác nhau, rốt cục hắn sẽ quay đầu ? Nhưng hắn không cần phỏng đoán nữa, hắn đột nhiên có được đáp án.
Bởi vì, hắn đã nhìn thấy gương mặt của Bộ Kinh Vân, cũng nhìn thấy con mắt của hắn, cặp mắt kia của hắn từ khi sinh ra đến nay vẫn lạnh lùng như băng.
Bộ Kinh Vân liền đi theo Hoắc Bộ Thiên học Hoắc gia kiếm pháp.
Hắn vẫn không nói một lời, mỗi lần học kiếm thì chỉ im lặng linh thính Hoắc Bộ Thiên giảng thuật yếu quyết sử dụng kiếm, cùng với theo dõi đem Hoắc gia kiếm pháp giải thích, nhiều khi Hoắc Bộ Thiên đem kiếm thức sử dụng một lần, Bộ Kinh Vân liền lập tức có thể diễn lại, có một trí nhớ phi thường.
Hoắc Bộ Thiên sau đó dạy hắn những điều thâm thúy trong kiếm pháp, Bộ Kinh Vân tuy là tiểu hài tử, nhưng rất tự nhiên không hề rụt rè, hợp tiêu chuẩn .Ngộ tính cao không thua gì kiếm sĩ bình thường mười năm tập luyện .
Hơn nữa, Hoắc Bộ Thiên còn phát hiện đứa nhỏ này có một ưa điểm rất lớn, chính là kiên địch không nản, hắn cố gắng không ngừng luyện kiếm, cho dù Hoắc Bộ Thiên có đi xa thì dù mưa gió cũng không thay đổi hắn tự mình luyện tập không gián đoạn, tuyệt không giống hai nhi tử thân sinh của mình lười biếng.
Cho nên chỉ trong một năm ngắn ngủi, Bộ Kinh Vân đã được tất cả chân truyền kiếp pháp và kiếm quyết của Hoắc gia, chỉ là nội lực còn thấp, hỏa hầu chưa đủ mà thôi. Hoắc Bộ Thiên cho rằng chỉ cần hắn kiên trì không ngừng luyện tập, dần dần đến một ngày, nhất định sẽ có thành tích.
Khi đó, Bộ Kinh Vân chỉ mới mười tuổi.
Hoắc Bộ Thiên thầm thỏa mãn, hắn biết, bản thân đem Hoắc gia kiếp pháp truyền cho Bộ Kinh Vân, quyết định này tuyệt đối không sai, song, hắn cũng không phải không băn khoăn, bởi vì hắn phát hiện ở Bộ Kinh Vân dưới đôi mắt lạnh lẽo kia, mơ hồ lộ ra một loại lệ khí, lệ khí này giống như người chịu đựng oan khuất nhiều năm tích tụ mà thành, rốt cục sẽ có một ngày giống như núi lửa phún trào, đến lúc đó, sát tính của đứa nhỏ này tất nhiên sẽ ngày càng tăng thêm.
Bởi vậy, có một lần khi cùng Bộ Kinh Vân luyện kiếm, Hoắc Bộ Thiên nói với Bộ Kinh Vân :" Kinh Giác, Hoắc gia kiếp pháp này nói cao không cao, nói thấp không thấp, bất quá kiếm ý lại lấy nhân nghĩa làm gốc, mục đích cứu người như tự cứu mình, ta hy vọng con có thể đáp ứng ta, sau này nhất định không thể dùng kiếm pháp này giết người !"
Hắn lần này nói chuyện nhưng thật ra thầm nghĩ, Bộ Kinh Vân ngày sau nếu có thành tựu như thế, tất phải ức chế lệ khí trong lòng, không thể lạm sát kẻ vô tội!
Bộ Kinh Vân không trả lời, nhưng cũng không có lắc đầu.
Hoắc Bộ Thiên đương nhiên hiểu rõ, đứa nhỏ này nếu không lắc đầu, có nghĩa là ngầm đồng ý.
Hắn khá an tâm, nhưng thật ra hắn sớm phát hiện ra ở trong đôi mắt lạnh lẽo của Bộ Kinh Vân lúc này cũng không phải hoàn toàn là lãnh ý, chỉ là đứa nhỏ này không thích cùng người khác ở chung mà thôi.
Mỗi lần Hoắc Bộ Thiên nhìn Bộ Kinh Vân nhất tâm nhất ý, tập trung tinh thần luyện kiếm, hắn không khỏi dâng lên suy nghĩ đứa nhỏ này từ khi rời khỏi bụng mẹ khổ cực hơn nhiều năm.
Cha của nó chết sớm, mẹ của nó hận nó, nó lúc này lại hiểu rõ nhờ người che chở, cuộc sống mười năm ngắn ngủn, từ không một chút quan tâm và thông cảm, nó so với bất cứ người nào càng phải được thông cảm, nhưng nó hết lần này tới lần khác không cần người khác thông cảm. Hoắc Bộ Thiên trong lòng thầm đưa ra quyết định, chỉ cần hắn còn sống một ngày, hắn nhất định sẽ làm tròn chức trách của một người cha, dưỡng dục hắn và nâng đỡ đứa nhỏ cô độc này thật tốt, hắn sẽ làm cho cho Bộ Kinh Vân có cuộc sống của gia đinh bình thường, hắn muốn đem cho nó hạnh phúc.
Chỉ cần hắn còn sống một ngày.....
Song, đứa nhỏ đặc biệt vận mệnh luôn khác hẳn với người thường, hết thảy hết thảy, cũng không thể thoát khỏi!
Vân (mây) vốn vô thường, đáng tiếc, thế sự, càng vô thường.
Rốt cục có một ngày.
Ác vận đã tới!
Ngày đó, sáng sớm Hoắc Bộ Thiên đang giải quyết mọi việc trong trang. Ngày hôm sau là ngày đại thọ của hắn, hắn phân phó tỳ phó trong phủ làm việc, đang bận rộn hết sức, đột nhiên, cự môn đúc bắng sắt của Hoắc gia cao lớn rắn chắc như vậy bị người một cước đạp đổ, chủ nhân của cước này bất ngờ là một tên què.
Chỉ thấy thân hình mập mạp xông vào, dáng vẻ cổ quái, chân phải đã cụt, thay vào đó là một đoạn thiết quải, nhảy từng bước kích động tiến lên, cả người nhìn giống một con lợn đang nhảy.
Hoắc Bộ Thiên vừa thấy người này, không khỏi nhướng mày, lúc này hỏi :" Vị huynh đài này, Hoắc gia ta cùng ngươi không quen biết, tại sao không mời mà đến lại phá cửa mà vào ?"
Quái nhân nó hắc hắc cười mỉa hai tiếng, thần thái tỏa ra sự bỉ ổi, nói :" Ông nội ngươi là lão nhị của Liệt Diễm Song Quái – Xích Thử, lần đi này là phụng mệnh của Hùng Bá - Hùng bang chủ bá nghiệp vạn tải, đến đây báo tin"
Hoắc Bộ Thiên vừa nghe tên Hùng Bá, sắc mặt chợt biến, nháy mắt hóa xanh, xem ra Hùng Bá này cũng không phải là hạng người bình thường.
Hùng Bá này nguyên là bang chủ nhất đại bang –Thiên Hạ Hội mấy năm gần đây uy hiếp giang hồ.! Cứ nghe hắn khi mới nổi lên, đã có dã tâm hùng bá thiên hạ, bèn thay tên đổi họ là Hùng Bá, với lời thề trở thành một đại kiêu hùng, thật ra tên họ không rõ.
Năm gần đây, Hùng Bá không ngừng diệt trừ, cũng như không ngừng chiêu mộ nhân sĩ võ lâm, để tăng cường thế lực của mình, đối kháng với những đại bang trong võ lâm ngoài "Vô Song thành" không nghĩ tới, Hùng Bá lại nhìn trúng Hoắc gia trang.
Hoắc Bộ Thiên mạnh mẽ trấn định, hỏi :" Báo tin gì ?"
Xích Thử cười cười quỷ quyệt, nói :" Hùng bang chủ có lệnh, lệnh cho Hoắc gia trong ngày quy hàng, quy thuận Thiên Hạ hội, đời đời trung thành với Hùng bang chủ, không được phản trắc, nếu không...."
"Nếu không sẽ thế nào ?" Hoắc Bộ Thiên chánh sắc hỏi.
Xích Thử trừng mặt không chuyển, nói từng chữ :" Đem ngươi và toàn bộ Hoắc gia trang giết sạch, gà chó cũng không tha!"
Hoắc Bộ Thiên cười lạnh.
Hắn cũng không thèm suy nghĩ, lập tức dùng lời uy nghiêm nghĩa chính trả lời :" Được! Ngươi đem lời này về nói cho Hùng Bá! Hoắc gia trang không muốn cùng người tranh đoạt, chỉ muốn dốc lòng cứu giúp mọi mọi người, tuyệt không muốn dính líu vào đấu tranh quyền lực của giang hồ, càng không muốn tiếp nhận chiêu hàng của quý bang."
Xích Thử nói :" Khẩu khí lớn! ngươi là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao ?"
Hoắc Bộ Thiên không đáp. Trên mặt lộ ra một cỗ lẫm nhiên chính khí nghiêm nghị.
Xích Thừ hắc hắc cười nói :" Vậy trước tiên để lão tử xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh ?"
Xích Thử dứt lời đề chưởng vận kình, đột nhiên đánh tới Hoắc Bộ Thiên!
Hoắc Bộ Thiên thấy hắn mới rồi một cước đá đổ thiết môn, cũng biết nội lực thâm hậu vô cùng, không dám chậm trễ, vội vàng tung mình nhảy tránh qua. Một chưởng này của Xích Thử vì vậy kích lên trên chiếc bàn tròn.
"Phanh" một tiếng, chiếc bàn lập tức bị Xích Thử phá nát vụn, mạt vụn còn mang theo tia lửa bắn tung tóe bốn phía, chúng gia đinh tì phó nhất thời bị dọa đến kê phi cẩu tẩu (gà bay chó chạy)!
"Liệt Diễm Thần Chưởng?" Hoắc Bộ Thiên chợt thấy uy lực của chưởng này, không khỏi động dung, hắn bản tính không muốn cùng người tranh đấu, chỉ khi giúp người thoát khỏi khốn khó thì mới dùng kiếm, bình thường cũng không mang theo bội kiến, Lúc này cường địch trước mặt, một kiếm thủ trong người lại không có kiếm, tình thế hung hiểm vạn phần.
Xích Thử ha ha cười nói :" Hoắc lão đầu, ngươi sợ rồi sao ?" nói rồi lại lay động song chưởng, điên cuồng phách tới Hoắc Bộ Thiên!
Hoắc Bộ Thiên vốn dĩ nức tiếng về kiếm, tịnh không am hiểu về chưởng pháp, trước công lực thâm hậu của đối thủ, không nên tay không đánh bừa. Vì vậy vụt qua trái né sang phải, mặc dù chưởng ảnh của Xích Thử chập chùng, biến chiêu rất nhanh, nhưng Hoắc Bộ Thiên thân pháp cực mau, chưởng chưởng của Xích Thử rơi vào khoảng không, trong lúc nhất thời không thể chiếm ưu thế.
Hai ngươi một đánh một né, đấu đến ngoài cửa nội đường, bất chợt một thân ảnh nhỏ bé đang từ nội đường đi ra.
Hoắc Bộ Thiên dưới nguy cấp liếc qua, chỉ thấy thân ảnh kia đúng là Bộ Kinh Vân, không khỏi chấn động, vội vàng hô :" Kinh Giác! Mau tránh ra!"
Bộ Kinh Vân có phần nào giống như lấp chặt tai không nghe, ngược lại còn đi tới phía bọn họ.
Xích Thử bây giờ mới nghe thấy Hoắc Bộ Thiên quát tháo người này như thế, trong lòng biết đứa nhỏ này tuyệt không đơn giản, có lẽ bắt giữ hắn liền có thể uy hiếp Hoắc Bộ Thiên quy hàng, lập tức thay đổi chủ ý, hóa chưởng thành trảo, chộp thẳng tới Bộ Kinh Vân!
Bộ Kinh Vân dĩ nhiên cũng không sợ hãi né tránh, ngay khi Xích Thử đến gần, sắp chạm đến y phục, hắn lập tức đưa tay từ phía sau ra trước, không chỉ đưa tay ra, mà còn có một thanh chủy thủy ngắn, đâm thẳng tâm oa của Xích Thử!
Một chiêu đưa ra, đúng là một thức trong Hoắc gia kiếm pháp – Đãng Khí Hồi Tràng, Xích Thử không ngờ tới đứa nhỏ mười tuổi này đột nhiên xuất kiếm, càng không ngờ hắn lại tĩnh táo đến vậy, một kiếm này vị trí rất chuẩn, ngay cả cao thủ như hắn cũng khó né tránh, trong lúc kinh ngạc đột nhiên sử một chiêu Lý Ngư Phiên Thân, còn may là đoản kiếm của Bộ Kinh Vân ngắn, chiêu này hắn chật vật né qua, nhưng quần áo trước ngực của Xích Thử đã bị rách nát, chật vật vô cùng.
Song Xích Thử không hổ là sát thủ hàng đầu, ứng biến mau chóng, hai chân chấm đất đồng thời, Liệt Diễm chưởng lại mạnh như sóng phun ra, đột nhiên phách xuống trán Bộ Kinh Vân.
Ngay cả Bộ Kinh Vân tư chất cực cao, nhưng dù sao thì chỉ là một đứa bé, vừa rồi một kích không trúng, tự nhiên không kịp biến chiêu nhanh bằng Xích Thử lão luyện, dứt khoát không tránh được một kích này của Xích Thử, nhưng nếu đưa chưởng tương kháng, dùng công lực yếu ớt của nó, thật không biết lượng sức.(Nguyên văn : Đường tí đương xa : Cánh tay bọ ngựa chống xe)
Mắt thấy một chưởng muốn của Xích Thử muốn đánh nát tiểu não của nó, bỗng dưng, một thân ảnh khôi vĩ như tia chớp ngăn ở trước người Bộ Kinh Vân, người này đúng là Hoắc Bộ Thiên!
Hắn trong lòng biết Liệt Diễm chưởng pháp lợi hại, vốn không muốn chính diện cùng Xích Thử liều mạng, thầm nghĩ lui trở về phòng lấy kiếm nghênh chiến, nhưng giờ phút này Bộ Kinh Vân ngàn cân treo sợi tóc, nhất thời dưới tình thế cấp bách, gắng sức không quản thân mình cướp lấy phía trước, lấy thân thể mình ngăn cản hai chưởng này cho nó! "Phanh" một tiếng, Liệt Diễm chưởng kình kết thành hình cầu phách ở trên ngực Hoắc Bộ Thiên, ngay lập tức một tiếng nổ vỡ tim.
Sắc mặt Xích Thử biến đổi, ngược lại bị Hoắc Bộ Thiên đẩy lui xa vài trượng!
Hoắc Bộ Thiên trầm mã trạm ổn(thế đứng tấn), đứng yên bất động, trên vạt áo hắn, hằn sâu hai chưởng ấn cháy xém.
Qua một lúc lâu, Xích Thử lúc này mới phục hồi huyết khí, nhìn chằm chằm Bộ Kinh Vân vẫn bất động ngay sau Hoắc Bộ Thiên, thở dốc nói :" Hay....cho một tiểu tử xử thế không sợ hãi! Không thể ngờ được Hoắc gia trang lại sinh ra người dị bẩm này."
Hoắc Bộ Thiên lộ ra vẻ hãnh diện, nhưng vẫn như cũ không mất phong phạm kiếm khách, nói :" Khuyển nhi mới học được chút vỏ ngoài thô thiên của Hoắc gia kiếm pháp, Xích Huynh quá khen."
Xích Thử nói :" Ngươi đừng nên đắc ý, lần sau lão tử trở lại, sẽ cùng đại ca ta – Biên Bức đồng thời đến đây, đến lúc đó hợp lực của Liệt Diễm Song Quái ta, nhất định sẽ san bằng Hoắc gia của ngươi!"
Hoắc Bộ Thiên lạnh lùng đáp trả hắn một câu, nói :" Nếu quả thật như ngươi nói, sau không động thủ ngay bây giờ ?"
Xích Thử trên mặt lúc xanh lúc tím, như thầm lo lắng, giận dữ nói :" Hắc! các người hãy chờ xem!"
Dứt lời vận khởi thiết quải nhảy đi.
Sau khi Xích Thử đi, khuôn mặt Hoắc Bộ Thiên đang trấn định chợt biến hắng giọng, từng giọt mồ hôi to như cái chén cuồn cuộn từ trên trán chảy xuống, đột nhiên hắn lật tay vỗ liên tục lên ngực, đau đến mức đột nhiên quỵ xuống!
Đám tì phó thấy thế liền tiến lên vỗ lưng, đồng thanh nói :" Lão gia, người không sao chứ?"
Hoắc Bộ Thiên khóe miệng chạy ra một tia máu tươi, cắn chặt răng, cố nén đau đớn nói :" Liệt Diễm Thần Chưởng thật lợi hại! bất qúa Hoắc Bộ Thiên ta không tin, chỉ bằng vào hai huynh đệ hắn có thể san bằng Hoắc gia trang của ta, có gan thì cứ đến!"
Nhưng Bộ Kinh Vân lại im lặng không nói gì, hắn chỉ ngưng mắt nhìn Hoắc Bộ Thiên ôm hai chưởng ấn phía trước, giống như hai cái chưởng ấn vừa rồi mới là thứ gì đó đáng giá nhất khiến hắn nhìn!
Hai chưởng này của Xích Thử quả nhiên không phải chuyện đùa, Hoắc Bộ Thiên ở trong phòng bế quan chữa thương đã được hai ngày.
Liệt Diễm Song Quái chính là sát thủ khét tiếng trong chốn giang hồ, đại ca Biên Bức một tay Liệt Diễm Đao Pháp, người trong giang hồ nghe thấy đều táng đảm, nhị đệ Xích Thử lại am hiểu Liệt Diễm Thần Chưởng, từ khi xuất đạo tới nay cũng chưa bao giờ thất thủ, sau khi hai người tự nguyện quy thuận Hùng Bá, càng lúc càng kiêu căng, giết người vô số, rất tàn nhẫn
Chương trước | Chương sau