Cả phòng lập tức tràn ngập một vẻ đau buồn.
bạn đang xem “Phong Vân - Đan Thanh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chỉ có Bộ Kinh Vân thần sắc như cũ, hắn cũng không nhúc nhích nhìn thi thể của Ngọc Nùng, nhìn vẻ mắt của mọi người đau buồn, cư nhiên không có chút cảm động, một lúc lâu thật lâu, mới lén lút lui ra ngoài, không muốn để bất cứ người nào phát hiện.
Nhưng, Hoắc Bộ Thiên đang đau buồn trong lúc vô ý lại liếc thấy vẻ mặt của hắn lúc này.
Đó là một loại vẻ mặt cổ quái vô cùng, một loại vẻ mặt so với người chết còn khó coi hơn.
Bởi vì vẻ mặt này của Bộ Kinh Vân, Hoắc Bộ Thiên cố nén đau xót, buông Ngọc Nùng, lập tức đi theo ra ngoài.
Mây đen che lấp mặt trăng.
Trăng đêm nay là trăng khuyết.
Dưới nửa ánh trăng tàn, Hoắc Bộ Thiên vẫn đi theo phía sau Bộ Kinh Vân, hắn muốn xem đứa nhỏ này sau khi mẫu thân chết, còn muốn đi đâu ?
Đường nhỏ trước mắt ngoằn ngoèo khúc khủy, im lìm không tiếng động, thêm phần cô độc.
Hoắc Bộ Thiên cảm thấy con đường này quen thuộc vô cùng, hắn đột nhiên nhớ lại, con đường này thông với một hoang địa đầy mộ phần cách Hoắc gia một dặm.
Hắn còn nhớ kỹ, khoảng một năm trước đây, hắn nhân vì cảm thấy Bộ Kinh Vân và Ngọc Nùng trong lúc hiềm khích càng sâu, bởi vậy chủ tâm đem hai mẫu tử này cùng nhau ra ngoài du ngoạn giải khuây, hy vọng có thể hóa giải tâm bênh của hai người bọn họ.
Ngọc Nùng trong lúc vô tình phát hiện một gốc dong thụ (gốc đa, gốc si) ở trong mộ viên này, nàng thấy cây dong thụ này rủ xuống ngàn sợi rễ, đặc biệt thích thú, vì vậy nhất thời nói đùa ngày sau khi chết đi, nếu có thể táng thân dưới tàng cây này, chết cũng không hối tiếc.
Hoắc Bộ Thiên nghĩ tới đây, thầm giật mình, đứa nhỏ này ngày đó cũng ở bên nghe mẫu thân nói, có thể hắn....lúc này, Bộ Kinh Vân đã bước đến dưới một gốc dong tùng, sắc mặt Hoắc Bộ Thiên không khỏi phát xanh, trốn ở trong bụi rậm chờ đợi xem diễn biến. Nơi này, đúng là chỗ táng thân theo như Ngọc Nùng nói.
Chỉ thấy Bộ Kinh Vân chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu sử dụng đôi tay nhỏ bé đào bới trên mặt đất.
Trong lòng Hoắc Bộ Thiên từ từ phát lạnh, đứa nhỏ này rốt cục muốn làm cái gì ?
Bùn đất vốn không cứng lạnh, song Bộ Kinh Vân với sức của đôi tay nhỏ bé, nói muốn đào muốn bới thật sự là dễ vậy sao ?
Ngay cả như thế, Bộ Kinh Vân cũng không dừng lại, hắn một mực bới, cố gắng không ngừng móc.
Nhưng huyết nhục con người sao chống chọi được với bùn đất, chỉ chốc lát, mười đầu ngón tay đã trầy xước, máu tuôn như suối.
Nhưng hắn vẫn như cũ không có nhỏ lệ.
Hoắc Bộ Thiên trong lòng không khỏi nổi lên thương xót vô hạn, đang muốn tiến lên khuyên can, nhưng thấy Bộ Kinh Vân đột nhiên đưa tay vào ngực....
Ngay lúc Ngọc Nùng sắp chết thì, hăn cũng từng thấy nó đưa tay vào ngực, muốn lấy ra vật gì.
Vậy nên hắn ngừng lại .
Dưới ánh trăng ảm đạm, Bộ Kinh Vân lấy ra một vật giống như là gốc nhân sâm hoang dã.
Nhân sâm ?
Hoắc Bột Thiên nhớ lại, hắn từng nói với đứa nhỏ này rằng chỉ có nhân sâm mới có thể kéo dài mạng sống của Ngọc Nùng. Hắn mất tích hai ngày trước đây, chẳng lẽ thật sự là đi hoang sơn dã lĩnh tìm nhân sâm ?
Hoắc gia trang giàu có một phương, sao không mua nổi một cây nhân sâm ? Nhưng ở trong lòng một tiểu hài tử, tất nhiên hy vọng tự mình tìm một gốc cây nhân sâm kéo dài mạng sống cho mẫu thân . Đương nhiên thấy đứa nhỏ này mà ngẫm lại, bất kể người nào cũng không có quyết tâm và dũng khí như vậy, trừ phi là đứa nhỏ đặc biệt mới có thể như thế.
Bộ Kinh Vân cũng không phải là một đứa nhỏ tầm thường.
Hoắc Bộ Thiên đột nhiên tỉnh ngộ, trong lòng một trận đau đớn thầm nghĩ :" Ngọc nùng, nàng cũng có hiểu lầm nhi tử của mình rồi .
Đang lúc đau lòng âm ỉ, Bộ Kinh Vân đã đem nhân sâm đặt xuống trong tiểu huyệt vừa đào bới, sau đó đem bùn đất lấp lại như cũ.
Cùng lúc đó, thân thể của hắn đột nhiên run rẩy kịch liệt, liền đó ngã trên mặt đất.
Biến đổi này thật sự nằm ngoài ý liệu của Hoắc Bộ Thiên, lập tức không cần ngẫm nghĩ, chạy ra khỏi bụi rậm, ôm lấy Bộ Kinh Vân vào trong lòng, chỉ thấy gương mặt hắn xanh xao tái nhợt, sớm đã ngất đi, thân thể lại nóng rực như lửa, hiển nhiên đứa nhỏ này đã nhiễm bệnh. Hắn không ngại lao khổ đi tìm nhân sâm hoang dã, sau khi về nhà lại sợ hãi nghe lời trăn trối, ngay cả tâm linh nhỏ bé vẫn có thể chịu được, nhưng dù sao thân thể vẫn là một đứa nhỏ.
Hoắc Bộ Thiên nhìn đôi tùng nê trên mặt đất, đột nhiên cảm khái thở dài :" Có đôi khi, con người đang ở lúc đau khổ nhất, thì cũng không nhất định phải chảy lệ, Ngọc Nùng nàng sao phải khổ sở đến chết vẫn muốn cưỡng cầu giọt lệ của con mình?" Hắn một bên cảm than một bên ôm lấy Bộ Kinh Vân buồn bã rời đi.
Bình mình dần dần chiếu vào trong phòng, nhẹ vỗ về khuôn mặt lạnh lùng của Bộ Kinh Vân, Hắn chậm rãi mở mắt, lập tức phát hiện Hoắc Bộ Thiên ngồi ở bên giường, đang lau lau mồ hôi trên trán hắn.
Vẻ mặt Hoắc Bộ Thiên vốn mệt mỏi, lúc này thấy Bộ Kinh Vân tỉnh dây, lấp tức che dấu vẻ ủ rũ, chấn hưng tinh thần, nặn ra một ý cười ấm áp, nhẹ giọng hỏi :" Ngươi đã tỉnh lại ?"
Bộ Kinh Vân vẫn như cũ không đáp, thầm muốn lấy tay chống người dậy, nhưng toàn thân vô lực, buộc phải nằm ở trên giường.
Hoắc Bộ Thiên mỉm cười nói :" Đừng nóng vội, ngươi đã hôn mê cả đêm, bây giờ đại phu mới đi sắc thuốc, hãy nghĩ ngơi thêm một chút đi."
Lúc này có tiếng gõ cửa, cửa mở ra, Phúc tẩu bưng một chén cháo loãng đến, nói :" Lão gia, người thức cả đêm không ngủ, thật khổ cực, không bằng để ta chăm sóc thiếu gia đi."
Hoắc Bộ Thiên tiếp lấy chén cháo, nói :" Không cần đâu, ngươi cứ lui trước đi!"
Phúc tẩu thấy lão gia quân tâm thiếu gia như thế, cũng không biết nói gì, chỉ đành lui ra khỏi phòng.
Hoắc Bộ Thiên dùng thìa khuấy đều cháo lên, nhẹ nhàng thổi vài hơi, mới đưa đến bên mép Bộ Kinh Vân
Bộ Kinh Vân không có há miệng ăn cháo, lãnh ý trong mắt không vì Hoắc Bộ Thiên chăm sóc suốt đêm không ngủ mà mất đi
Hoắc Bộ Thiên không để ý những điều đó, đưa đến phía trước, nói :" Hài tử, trước tiên uống một ngụm...như vậy sẽ có ích cho ngươi."
Bộ Kinh Vân ngoảnh mặt đi, đột nhiên mạnh phát lực ngồi dậy, Hoắc Bộ Thiên ngăn cản đỡ hắn, ngạc nhiên nói :" Hài tử, ngươi muốn làm gì ?"
Bộ Kinh Vân không nhìn hắn, phun ra một chữ :" Đi "
Đây là câu thứ hai trong đời Hoắc Bộ THiên nghe hắn nói, hắn lập tức hỏi lại :" Đi ? Ngươi vì sao phải đi ?"
Bộ Kinh Vân đơn giản nói câu thứ ba :" Mẫu thân đã chết."
Hoắc Bộ Thiên rốt cục hiểu được ý tứ của đứa nhỏ này, hắn vẫn cho rằng bản thân vì mẫu thân nên mới có thể ở Hoắc gia, hiện giờ Ngọc Nùng đã chết, Hoắc gia sẽ không có lý do lưu giữ hắn, bởi vậy phải rời đi.
Hoắc Bộ Thiên thản nhiê nói :" Ngươi không cần đi"
Bộ Kinh Vân ngạc nhiên.
Hoắc Bộ Thiên nói :" Ngươi một ngày là con ta, thì cả đời này cũng là con của ta! Chỉ cần Hoắc Bộ Thiên ta còn sống trên đời, Hoắc gia trang vĩnh viễn là nhà của ngươi, ngươi hiểu chưa ?"
Ánh mắt của hắn kiên định dị thường, Bộ Kinh Vân ngưng mắt nhìn kỹ hắn, như muốn nhìn thấu tâm của hắn.
Nỗi khổ tâm thiết tha này của hắn, như ánh bình minh xua tan màn đêm.
Hoắc Bộ Thiên thấy khuôn mặt của hắn đã không còn lạnh lẽo như trước, vì vậy nói :" Ta còn biết ngươi trong hai ngày mất tích từng lên núi kiếm tìm nhân sâm, ngươi đem nó chôn ở dưới gốc tán dong thụ.
Bộ Kinh Vân vừa nghe, hai mắt sáng ngời.
Hoắc Bộ Thiên nói tiếp :" Cho dù mọi người cho rằng ngươi không có nhân tính, ta cũng vẫn kiêu hãnh vì có một đứa con như thế."
Hai người đối mặt nhìn nhau, Hoắc Bộ Thiên phát hiện băng tuyết trong mắt Bộ Kinh Vân từ từ tan chảy, tâm của hắn cũng gần trong gang tấc, hết thảy đã hiểu rõ.
Đáng tiếc, chỉ trong khoảnh khắc, một cỗ sương mờ lạnh lẽo tràn ánh mắt hắn, thân thể hắn tuy chỉ gần trong gang tấc, song tâm của hắn lại như thiên nhai xa vời vợi.
Thân gần gang tấc, tâm ở thiên nhai.
Hoắc Bộ Thiên quả nhiên nói là làm, từ đó đến sau này, hắn đối với Bộ Kinh Vân quan tâm lo lắng hơn .
Bộ Kinh Vân cũng vậy , phảng phất vô luận Hoắc Bộ Thiên cố gắng như thế nào để thay đổi hắn, hắn vẫn lãnh đạm, chỉ có Hoắc Bộ Thiên tự mình hiểu rõ, lãnh ý trong mắt đứa nhỏ này đã có chút tiêu giảm, hắn cuối cũng thấy thỏa lòng.
Song, đối với những người khác bên trong trang, Bộ Kinh Vân vẫn như cũ mặc người chế nhạo, trầm mặc ít nói.
Nguyên nhân chính là , Ngô Giác và Đồng Giác thủy chung nhìn không ra kiểu tác phong này của hắn, muốn tìm hắn gây phiền toái.
Có một lần, Hoắc Bộ Thiên như bình thường dạy hai huynh đệ bọn họ kiếm pháp, sau khi dặn dò hai người cần chăm chỉ luyện tập, liền để hai người bọn họ tự do luyện kiếm, mình thì đi vào nội đường giải quyết sự vụ trong trang.
Ngô Giác và Đồng Giác bản tính lười nhác, tư chất tầm thường, ngay cả Hoắc Bộ Thiên ở gần dạy bọn họ khởi đầu nhập môn của Hoắc gia kiếm pháp, nhưng hai người vẫn không thể lĩnh ngộ một nửa, càng không nói muốn học toàn bộ Hoắc gia kiếm pháp, bất quá hai người lại thấy thành công rất lớn, thậm chí còn diễu võ giương oai, lúc này vừa đợi Hoắc Bộ Thiên đi khỏi, liền lập tức ngồi ở một bên trốn tránh.
Ngô Giác dõi mắt chung quanh, phát hiện Bộ Kinh Vân đang đứng ở xa xa, đột nhiên trong lòng sinh ý niệm đùa bỡn, nói với Đồng Giác :" Nhị đệ, ngươi xem, Du Bình đang đứng ở bên kia!"
Đồng Giác nói :" Phải đấy! mỗi lần phụ thân dạy chúng ta kiếm pháp, thì hắn luôn ở xa nhìn lén, thật không biết xấu hổ!"
Ngô Giác đột nhiên đề nghị :" Được! để chúng ta trêu đùa hắn một chút!"
Đồng Giác chợt nghe Ngô Giác lại muốn gây, không khỏi hoảng sợ nói :" Đại ca, không phải cha đã dặn chúng ta không đi gây chuyện với hắn sao ? Nếu lại trêu đùa hắn, chỉ sợ phụ thân sẽ...."
Đồng Giác còn chưa nói xong, Ngô Giác đã cướp lời nói :" Sợ cái gì, hiện giờ ta có một biện pháp danh chính ngôn thuận!"
Nói rồi ghé miệng bên tai Đồng Giác nói nhỏ một hồi, Đồng Giác nhất thời thầm cười, tiếp đó, Ngô Giác hướng Bộ Kinh Vân vẫy tay nói :" Này, thằng ăn bám! Mày lại đây!"
Hắn cư tâm phả trắc , trước tiên dùng lời nói kích Bộ Kinh Vân đến gần.
Bộ KInh Vân sớm thành thói quen với kiểu này, không có phản ứng.
Hai người không có cách nào khác với hắn, chỉ đành tay cầm mộc kiếm tiến đến, mũi kiếm mau chóng chỉ hướng Bộ Kinh Vân.
"Hắc, Du Bình đáng chết, ngươi mỗi ngày đều xem trộm chúng ta luyện kiếm, rốt cục là có ý đồ gì ?" Ngô Giác giận dữ lăng mạ .
"Phải đấy! phụ thân nói muốn dạy hắn học hắn lại không học, hắn nhất định tự cho là rất tài giỏi!" Đồng Giác cũng phụ họa theo .
Hai người rõ ràng có chủ tâm khiêu khích, Bộ Kinh Vân cũng hiểu rõ bọn họ, xoay người muốn đi.
Ngô Giác nhún mình đến trước mặt hắn, nói :" Không thể đi dễ dàng như vậy, hai huynh đệ ta hôm nay muốn xem ngươi có chỗ nào hơn người, muốn cùng ngươi luận bàn một chút!" Hắn nói rồi đưa kiếm che ngực, tạo ra một tư thế khiêu chiến kiêu căng không thể chịu nổi .
Bộ Kinh Vân ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một lần, chuyển hướng đi sang phía khác.
Ngô Giác cảm thấy hết sức nhục nhã, gầm lên :" Tiểu tạp chủng, dám coi thường sự khiêu chiến của ta, chẳng lẽ ăn phải gan báo chăng?" không để ý tới Bộ Kinh Vân trong tay không có mộc kiếm, mũi kiếm liền đâm tới phía sau lưng.
Bộ Kinh Vân lúc này gần chín tuổi, vô luận thân hình và khí lực của đứa nhỏ năm tuổi ban đầu nhập môn dĩ nhiên có thể so bì. Ngô Giác một kiếm này công tới, hắn mặc dù chưa bao giờ tập võ, cũng có thể tránh né theo bản năng, tốc độ như chớp này đúng là nhanh vô cùng, vượt ra khỏi thân thủ của một đứa nhỏ chín tuổi.
Ngô Giác không ngờ tới hắn như một người khác, không giận nói :" Phì, ngươi vừa rồi do may mắn mà thôi, nếm lại một kiếm!" nói xong vẽ kiếm nửa vòng, phi thân lên .
Một chiêu này Ngô Giác sớm đã thập luyện vô số lần, tự tin mười phần, ra chiêu mau chóng sắc bén, bộ vị càng chuẩn, Bộ Kinh Vân không thể né tránh, vội vàng trở tay bẻ cành khô của cây nhỏ bên cạnh, đưa cành khô lên nghênh tiếp.
"Ba" một tiếng, cành khô kịp thời vượt lên, bất ngờ ngăn chặn kiếm thế của Ngô Giác.
Ngô Giác ngẩn ngơ, tức giận :" Hảo a! đây không phải là kiếm pháp phụ thân dạy chúng ta sao? Ngươi có thật không nhìn trộm? " Nói rồi lại huy một kiếm.
Kiếm này chiêu thức đơn giản dị thường, pháp môn sử kiếm hoàn toàn dựa vào tu vi nội lực, Đồng Giác tự thị tuổi tác lớn hơn Bộ Kinh Vân, khi lực theo đó hơn xa hắn. một chiêu này nếu hắn có thể đỡ, cành khô tất phải rời tay!
Tuy nhiên, Bộ Kinh Vân đưa cành khô ra, cũng sử dụng cùng một kiếm pháp cản chiêu đang đến.
Đồng Giác ở bên nhìn thấy Bộ Kinh Vân sử xuất cùng một kiếm pháp, cũng không khỏi kêu "A" một tiếng.
Hai người kiếm thế giao nhau, mộc kiếm trong tay Ngô Giác văng ra ngoài ý muốn! bởi vì kiếp pháp hai người giống nhau, bởi vậy thắng thua rõ ràng, không thể che dấu, Bộ Kinh Vân rốt cục so với Ngô Giác cao hơn một bậc.
Bộ Kinh Vân cũng không thừa thắng truy kích, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Ngô Giác xấu hổ không biết che mặt vào đâu, thẹn quá hóa giận, nâng kiếm trở lên, lúc này Đồng Giác mắt thấy không ổn, cũng triển thân gia nhập cuộc chiến, hỗn chiến xảy ra.
Chương trước | Chương sau