Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 70
5 sao 5 / 5 ( 91 đánh giá )

Phong Vân - Đan Thanh - Chương 2 - Vân 1

↓↓

Hoắc Bộ Thiên chỉnh giọng nói tiếp : "Bởi vậy, con nên có một cái tên riêng, Kinh Vân con đã hiểu chưa?"

bạn đang xem “Phong Vân - Đan Thanh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bộ Kinh Vân vốn không có để ý hắn đang nói gì, lúc này chợt nghe muốn đổi sang tên khác, tức thì sắc mặt khẽ biến.


Nhưng Hoắc Bộ Thiên kéo hai nam hài bên cạnh qua nói :" Đây là trưởng tử của ta Ngô Giác, đây là con thứ hai Đồng Giác, tên của bọn chúng đều lấy Giác là gốc, phân biệt là Ngô, Đồng."


Bộ Kinh Vân đưa mắt nhìn hai nhi tử của Hoắc Bộ Thiên, trên mặt hai người phát ra một cỗ khí thế kiêu ngạo, ánh mắt nhìn chằm chằm Bộ Kinh Vân không có thiện cảm.


Hoắc Bộ Thiên nói :" Nguyên danh của con là chữ Kinh, không bằng sau này sẽ gọi là ' Hoắc Kinh Giác, ý con như thế nào ?"


Hoắc Kinh Giác?


Bộ Kinh Vân hoàn toàn không có phản ứng


Ngọc Nùng nãy giờ ngồi im quan sát, nàng vốn sớm đã đáp ứng với Hoắc Bộ Thiên sẽ không có khó khăn gì với nhi tử của mình! Nhưng thấy Bộ Kinh Vân đối với Hoắc Bộ Thiên không nhìn không hỏi, trong lòng khó tránh khỏi tức giận, nhịn không được ngắt lời nói :" Kinh Vân, sao không trả lời cha con ? con không thích sao ?"


Tiếp đó đột nhiên níu lấy vạt áo của nhi tử.


Bộ Kinh Vân lạnh lùng nhìn nàng, không có chống cự.


Ngọc Nùng càng nhìn gương mặt này, hỏa khí trong lòng càng bốc cao, căm hờn nói :" Ta ghét nhất chính là cái tính tình này của mày, mày luôn nhìn tao lạnh lùng, giống như tao cũng không phải là mẹ của mày vậy! tao ra lệnh cho mày! Mau mau trả lời cha mày!"


Bộ Kinh Vân xem ra gặp cường bạo càng cứng rắn, tuyệt không mở miệng.


Ngọc Nùng không thể nhịn được mở miệng mắng :" Giỏi! mày không đáp, tao cũng có biện pháp khiến mày mờ miệng!"


Nói thì chậm lúc đó thì nhanh, đưa tay liên tục vả lên mặt Bộ Kinh Vân!


Nhất thời mọi chuyện xảy ra ngoài ý liệu của Hoắc Bộ Thiên, không ngờ Ngọc Nùng lại oán hận nhi tử của mình như vậy, thật sự nói đánh là liền đánh thật, không lưu tình chút nào, ngay cả Phúc tẩu và hai nhi tử của Hoắc Bộ Thiên cũng cảm thấy ngạc nhiên.


"Bốp" một tiếng, kết quả là khuôn mặt nhỏ nhắn của Bộ Kinh Vân đã bị một cái bạt tai


Ngọc Nùng đang muốn đưa tay đánh tiếp, ngay lập tức, bàn tay khổng lồ rắn chắc của Hoắc Bộ Thiên bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng khuyên nhủ :" Nùng, đừng hung dữ với đứa nhỏ như vậy!"


Ngọc Nùng đang đánh hăng, đột nhiên hỏi lại :" Chàng còn bảo vệ nó sao ? bây giờ nó đến đây còn chưa có mở miệng gọi chàng một tiếng cha đấy!"


Hoắc Bộ Thiên bị nàng nói đúng chỗ đau, tức thì sắc mặt đỏ lên, cười khổ nói :" Nùng, nó chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi thôi, sao có thể trong thời gian ngắn tiếp nhận hoàn toàn sự thật? chúng ta thân làm cha mẹ, tốt nhất nên tha thứ cho nó mới phải."


Ngọc Nùng thấy hắn bảo hộ con mình như vậy, cũng không biết nói sao, chỉ đành giật mạnh tay về, không hề nói thêm câu gì


Hoắc Bộ Thiên nhìn năm vết ngón tay đỏ như máu in hằn lên má của Bộ Kinh Vân, thương xót nói :" Hài tử, ta biết con không muốn tiếp nhận mọi thứ nơi này, nhưng người sống trên đời, tất cả đều có vô số thất vọng, đau buồn và thay đổi, vô luận con không muốn, nhưng vẫn phải tiếp nhận nó, đối mặt với nó. Bởi vì....."


Hắn một bên nói, một bên nắm lấy thân thể nhỏ bé của bộ kinh vân, nói từng chữ :" Đây là số mệnh"


Hắn một phen khổ tâm thương xót nói như vậy, nhưng thật ra là hy vọng đứa nhỏ này có thể hiểu được tình cảnh của mình, có thể sống vui vẻ khoái hoạt. Song, hắn cũng sớm biết rõ, đứa nhỏ này tuyệt đối sẽ không hiểu được!.


Bởi vì Bộ Kinh Vân đã vượt qua mặt hắn mà đi.


Cứ như vậy lại qua vài ngày, hết thảy mọi thứ trong Hoắc gia trang vẫn như thường, kẻ đến người đi như cũ.


Toàn bộ đám tì bộc cũng không phát hiện trong trang có thêm một đứa nhỏ - Hoắc Kinh Giáp.


Ngược lại, mọi người lại biết rõ vị tân trang chủ phu nhân tên là Ngọc Nùng, bởi vì nàng thường xuyên sai bảo bọn họ làm việc này việc nọ, trên dưới Hoắc gia trang cũng đều sai bảo qua.


Nữ tử có chút tư sắc này, một khi bay cao lập tức cho mình là phượng hoàng, vội vàng thể hiện uy thế phu nhân, mọi người chỉ đành theo lệnh, chạy ngược chạy xuôi theo ý nàng ta


Chỉ có Phúc tẩu thấy tức giận bất bình, lão bộc này vốn phụ trách ăn ngủ của đám thiếu gia Hoắc gia, lão cũng biết rõ Ngọc Nùng tịnh không quan tâm đến nhi tử thân sinh của mình.


Tân thiếu gia đã ở trong phòng được ba ngày, ba ngày cũng không có rời khỏi cửa phòng nửa bước! tân phu nhân từ trước đến giờ cũng không có đến tìm con, không biết tâm của nàng ở đâu?


Điều Phúc tẩu cảm thấy kỳ quái nhất chính là, tân thiếu gia tuổi còn nhỏ, lại không nói không rằng, không cười không đùa, ngồi buồn ở trong phòng ba ngày! Thật không biết nó vượt qua như thế nào?


Bởi vậy, Phúc tẩu ngoại trừ đưa thức ăn cho nó, có đôi khi, cũng đi vào bên trong phòng ở lại nói chuyện cùng nó, để cho đứa nhỏ này bớt buồn rầu.


Song, Bộ Kinh Vân lại giống như một kẻ câm, không nói không đáp, dường như nó không biết đi đi lại lại ở trong phòng, chỉ ngồi lẳng lặng, giống như người gỗ.


Thật là sự tĩnh lặng đáng sợ!


May thay đến ngày thứ tư thì nó đột nhiên tự đi ra hoa viên, nhưng cũng không phải đi tản bộ chung quanh, chỉ ngổi ở trên một tảng đá lớn trong hoa viên, ngẩng đầu ngắm nhìn mây trắng phía chân trời đến ngây người.


Phúc tẩu cuối cùng thấy nó chạy ra hoa viên, thầm thấy cao hứng, vội vàng đến phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cho nó.


Bởi vậy, phiền toái liền tìm tới cửa.


Bộ Kinh Vân ngồi một lúc. Ngay lúc đó một một con chó nhỏ một bên sủa " Uông uông uông", một bên đưa chân chạy tới hướng nó. Lại thấy con chó này thần sắc sợ sệt, khắp mình đầy vết thương, hiển nhiên là vừa mới bị người ta đánh cho một trận, lúc này hoảng sợ không chọn đường, vội vàng chạy trốn đến núp phía sau tảng đá lớn Bộ Kinh Vân ngồi!


Chợt lúc này, hai đứa nhỏ cầm gậy gỗ đuổi theo tới, đúng là nhi tử của Hoắc Bộ Thiên – Ngô Giác và Đồng Giác!


Hai người bọn họ giống như vì con chó nhỏ kia mà đến, nhưng đuổi đến nơi này đột nhiên mất đi bóng dáng của nó, Ngô Giác không khỏi giận dữ kêu :" Phi! Con tạp mao kia thật là cả gan! Bổn thiếu gia chỉ muốn xem nó dáng vẻ thế nào, ngược lại nó còn cắn ta một miếng, không đánh nó một trần nhừ tử, thật khó tiêu mối hận trong lòng!"


Đồng Giác phụ họa nói :" Thế này thì quá tiện nghi cho nó! Theo đệ thấy, tốt nhất đem nó chặt xương nấu da, sau đó đánh chén no nê một bữa


Ngô Giác hắc hắc cười nói :" Được! chúng ta đi tìm nó đi!"


Hai người lại tiếp tục tìm kiếm bốn phía trong hoa viên, tự nhiên phát hiện Bộ Kinh Vân đang ngồi ở trên tảng đá lớn.


Ngô Giác đi tới trước mặt Kinh Vân, nói :" Uy! Du Bình(1), ngươi có thấy một con chó nhỏ chạy qua đây không ?"


Vừa mở miệng đã khinh miệt dị thường.


Kỳ thật khi tiểu tạp mao sớm trốn phía sau tảng đá lớn, nhưng Bộ Kinh Vân ngay cả nửa cái lông mi cũng không động, chỉ sợ bở vậy mà tiệt lộ hành tung của tiểu tạp mao? Căn bản là hắn đối với bất kỳ mọi việc đều không quan tâm.


Bình thường hắn rất ít khi nói chuyện, bây giờ Ngộ Giác lại nói lời khiếm nhã, hắn càng quý chữ như vàng.


Đồng Giác lúc này cũng tiến lên hùa theo nói :" Đại ca ta hỏi ngươi, sao ngươi không đáp ? đừng có mãi giả vẻ nữa."


Ngô Giác nói :" Nhị đệ, hắn tịnh không phải giả vẻ gì, mà căn bản là đồng loại với tiểu tạp mao – Tiểu tạp chủng!"


Đồng Giác nói :" Ha ha! Chẳng trách khi phụ thân và hắn nói chuyện thì, hắn có miệng mà khó nói! Nguyên lại là miệng chó không nói được tiếng người a!"


Hai huynh đệ bọn họ một xướng một họa, mỉa mai châm biếm, Bộ Kinh Vân nghe xong một hồi, liền từ trên tảng đá nhảy xuống, chạy về phía phòng của mình.


Ngô Giác và Đồng Giác sao có thể để hắn đi dễ dàng như vậy ? hai người thân hình vừa triển, trước sau bao vây, Ngô Giác như tia chớp bẳt lấy cánh tay trái của Bộ Kinh Vân, bạo quát :" Tiểu tạp chủng, ta xem ngươi nhất định biết rõ tiểu tạp mao ẩn trốn ở đâu đúng không? Mau nói cho bọn ta biết, nếu không....."


Trong lúc ba người đang dây dưa, tiểu tạp mao kia có thể thấy Ngô Giác Và Đổng Giác đang phân tâm, vì vậy thừa cờ từ sau tảng đá vòng theo hướng khác chạy đi.


Đổng Giác ánh mắt lợi hại, vừa thấy tiểu tạp mao vội vàng hô :" Đại ca, tiểu tạp mao ngay bên kia !"


Ngô Giác chợt nghe đệ đệ nói, lập tức buông Bộ Kinh Vân ra, hai người đang muốn đưa chân cùng đuổi, đột nhiên đều bị Bộ Kinh Vân từ phía sau nắm chặt lấy lưng, hai huynh đệ một người lảo đảo ngã sấp về phía trước, Bộ Kinh Vân phía sau cũng ngã lăn xuống!


Ngô Giác nhìn tiểu tạp mao càng chạy càng xa, giận dữ nói :" Chó con( nguyên văn :Cẩu nương dưỡng), vừa rồi nhất định là ngươi bao che cho súc sanh kia, ngươi muốn chết sao?


(1) : Bình dầu, ý nói miệt thị.


Trong khi quát mắt liền nâng mộc bổng trong tay hướng về Bộ Kinh Vân đánh tới.


Bộ Kinh Vân mặc dù gần được năm tuổi, cũng không hoảng hốt không vội vàng, xoay người né qua, một bổng này của Ngô Giác dĩ nhiên đã đánh phải lên chân nhỏ của Đổng Giác


Đổng Giác đau đến oa oa kêu to, Bộ Kinh Vân đang muốn đứng lên, nhưng lại bị Ngô Giác ngăn cản ôm chặt không tha.


Mặc dù Bộ Kinh Vân lớn lên cao lớn hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa , động tác cũng rất nhanh nhẹn, nhưng dù sao là đệ tử không có võ công, hơn nữa khí lực của một đứa nhỏ năm tuổi rốt cục cũng không bằng đứa nhỏ mười tuổi, trong lúc nhất thời dĩ nhiên cũng khó tránh thoát được!


Ngô Giác nói :" Hắc! muốn chạy trốn ? Đổng Giác, mau dụng quyền đánh nó!


Đổng Giác ngây dại đứng tại chỗ, không biết xuống tay thế nào, run giọng hỏi :" Đại ca, nếu nói xú tiểu tử này có chút tổn thương, chỉ sợ sau khi mẫu thân phát hiện, sẽ trách phạt....."


Ngô Giác nói :" Sợ cái gì? Mẫu thân hắn cũng muốn cho hắn ăn đòn, có khi sau khi người biết lại còn có thể vỗ tay khen hay đấy! ngươi mau đánh mạnh cho ta!"


Ngô Giác nói như thế, lá gan của Đổng Giác cũng lớn lên nhiều, lập tức huy quyền hướng trên người và trên mặt Bộ Kinh Vân đánh điên cuồng, tức thì những âm thanh " ba ba ba" không dứt bên tai, cũng biết lực đạo mạnh đến cỡ nào.


Từng quyền vào người! Bộ Kinh Vân cắn chặt răng cố chịu đựng! hăn tuyệt không có kêu đau, không cầu xin tha thứ, chỉ là hung hăng trợn tròn mắt, trong ánh mắt lộ ra một tia lãnh ý.


Thấy tia lãnh ý âm u này, Đồng Giác đang động thủ cũng không khỏi cảm thấy rét run trong lòng, không dám đánh tiếp!


Ngô Giác vừa định hỏi hắn vì sao dừng tay, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ mặt nào đó trong hoa viên truyền đến, nguyên lai là Hoắc Bộ Thiên vô tình đi tới.


Hai người mắt thấy người đến là cha mình, phút chốc kê phi cẩu tẩu(gà bay chó chạy), chọn bừa một chỗ trong hoa viên mau chóng trốn đi.


Chỉ còn lại một mình Bộ Kinh Vân đứngtrong hoa viên, cũng không có vì đau đớn mà ngã xuống!


Hoắc Bộ Thiên xa xa đã thoáng thấy hai nhi tử của mình lén lút rời đi, đến gần vừa nhìn, thấy Bộ Kinh Vân mặt đầy vết thương, không khỏi ngạc nhiên, nói :" A! Kinh Giác, con làm sao vậy ?"


Hắn vội vàng xem thương thế của đứa nhỏ này, không khỏi cau mày nói :" Ra tay tàn nhẫn như thế, là hai huynh đệ bọn chúng làm sao?"


Bộ Kinh Vân im lặng không nói.


Hoắc Bộ Thiên nói :" Có lần thứ nhất, tất nhiên sẽ có lần thứ hai. Bây giờ ta phải đi giáo huấn bọn chúng, để lần sau bọn chúng không dám khi dễ con nữa!"


Nói liền quay đầu muốn đi


Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo hắn, đúng là bàn tay của Bộ Kinh Vân.


Hoắc Bộ Thiên nhẹ nhàng nói :" Ngươi không muốn ta giáo huấn bọn chúng sao ?"


Bộ Kinh Vân tuy không có trả lời, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy góc áo của hắn.


"Tại sao?" Hoắc Bộ Thiên hỏi.


Thật ra, hắn hỏi lại cũng vô dụng, hắn sớm hiểu rõ tính tình của đứa nhỏ này, căn bản sẽ không trả lời câu hỏi nào.


Quả nhiên Bộ Kinh Vân như hắn sở liệu, xoay người bước về phòng của mình.


Hoắc Bộ Thiên nhìn theo bóng lưng của đứa nhỏ cô độc này, ánh mắt dần chuyển sang nhu hòa, bùi ngùi mà than thở :" Thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện."


Mặc dù Bộ Kinh Vân không có nói ra bị ai đánh, nhưng Hoắc Bộ Thiên đã sớm biết hết mọi chuyện, đương nhiên sẽ không bỏ qua.


Đêm đó, hắn gọi ba huynh đề cùng vào trong tẩm cư gặp hắn.


Ba ngươi đến tẩm cử của phụ thân thì, Ngọc Nùng ở bên đang định dò xét, Hoắc Bộ Thiên vừa thấy ba người, liền nói với Ngọc Nùng :" Nùng, nàng trước tiên tạm lánh, ta có chuyện muốn nói với ba người bọn chúng."


"Bộ Thiên....."Ngọc Nùng cảm thấy man mác, thật không rõ có chuyện gì mà mình không thể biết.


Dù sao cũng không cố chấp, nàng vẫn rất nghe lời đi ra, trước khi đi liếc mắt nhìn Bộ Kinh Vân, thầm nghĩ đứa nhỏ này vẫn cô độc như trước, vẻ mặt không có biểu tình gì.


Nhưng thật ra, lần này Hoắc Bộ Thiên muốn giáo huấn hai nhi tử của mình, bởi chuyện ở đây liên quan đến cốt nhục của Ngọc Nùng, nói nếu như nàng ở đây, chỉ sợ có nhiều bất tiện, cho nên mới muốn nàng trước tiên lánh mặt đi một hồi.


Hoắc Bộ Thiên đợi sau khi Ngọc Nùng rời khỏi đây, lập tức đóng cửa phòng, quát :" Ngô Giác, Đồng Giác quỳ xuống!


Ngô Giác và Đồng Giác vốn gây nên chuyện trong lòng sợ hãi, lúc này chợt nghe giọng nói phụ thân giận dữ như thế, dưới chân như nhũn ra, song song quỳ xuống.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Nụ hôn chiến thắng

Nụ hôn chiến thắng

Mãi về sau, những người chứng kiến vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện cảm động

01-07-2016
Thân gửi tháng 12!

Thân gửi tháng 12!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Đời sinh viên") Lật tờ lịch tháng 11

24-06-2016
Mẹ ơi, ba...

Mẹ ơi, ba...

Ba có thói quen hay nói một mình, mẹ đừng lấy làm phiền lòng mẹ nhé! Chẳng qua là vì

25-06-2016
Về miền đất thương

Về miền đất thương

Những ngày gió mùa về, Hà Nội se lạnh, cái lạnh và từng đợt gió thốc làm mình

23-06-2016

Ring ring