XtGem Forum catalog
Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 88 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 25 - Tiểu nhân đắc chí

↓↓

Lão Bá không trả lời, nói tiếp :

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Nàng chỉ cần đi vào tiêu cục đó sẽ thấy một lão nhân rất thấp bé, chân lại thọt. Lão lùn đó sẽ hỏi nàng là ai. Nàng không được trả lời và đừng nói gì cả. Cứ chờ lão ta hỏi xong bảy lần, nàng sẽ nói là Tiềm Long Thăng Thiên, chỉ có bốn chữ như vậy, lão ta sẽ biết nàng được ta phái đến.


Phượng Phượng bổ nhào vào chân Lão Bá khóc to lên.


Cô ta thậm chí không biết mình nên vui hay buồn hay sung sướng?


Bất luận vui hay buồn thì từ bây giờ họ đã có hy vọng.


Nhưng nào ai biết đó là hy vọng gì?


* * * * *


Mật thất được kiến tạo vô cùng kỳ diệu.


Phượng Phượng bơi vào hồ nước đến bờ bên kia, tay khẽ ấn vào một phiến đá, lập tức cảm thấy dòng nước chảy ngay phía dưới thân thể mình.


Cô ta thuận theo dòng nước qua một khúc ngoặc rồi được cuốn lên cao, khi ngẩng đầu lên đã thấy sao nhấp nháy đầy trời.


Lần đầu tiên trong đời, cô ta thấy sao trời huy hoàng và rực rỡ đến thế.


Ngay cả không khí cũng thơm ngát dị thường.


Phượng Phượng khoan khoái thở vào một hơi thật sâu, lòng vui phơi phới, không nén được cất tiếng cười.


Cô ta không thể không cười, không thể không đắc ý.


Không ai lừa được Lão Bá. Không ai có thể bội phản Lão Bá.


Nghĩ đến câu đó, cô ta lại phì cười, tuy vậy tiếng cười hạn chế để phát ra nhỏ nhất.


Bây giờ chưa phải là lúc có thể cười thoải mái. Cô ta còn phải chờ, chờ đến khi Lão Bá không thể nghe tiếng cười của mình được nữa, lúc đó cô ta sẽ cười mặc sức.


Sao đầy trời.


Một thiếu nữ từ đáy giếng hiện lên. Tuy cô ta bận y phục nam nhân nhưng ngực áo ướt đẫm dính bết vào người nhô lên bộ ngực nữ nhân cùng mái tóc vẫn để nguyên, chứng tỏ thiếu nữ không phải giả dạng nam nhân mà bận y phục đó.


Ánh sao chiếu lên ánh mắt lấp lánh, đôi chân thon trắng muốt, đến dáng vẻ thanh xuân phơi phới của cô ta nhất định bất cứ ai cũng tin rằng đó là nữ thủy thần.


Đêm tịch mịch, không một âm thanh, cũng không thấy một nhân ảnh.


Chợt nữ thủy thần phá lên cười, cười đến nỗi gò cả lưng lại, đỏ cả mặt, như thể gặp chuyện gì đó thú vị nhất trên đời.


Cô ta cười vì chẳng những biết mình xinh đẹp hơn người khác mà còn thông minh hơn người khác.


Ít nhất là thông minh hơn Lão Bá.


Vì sao thiếu nữ lại có thể lừa được lão nhân? Ngay cả những lão nhân khôn ngoan lọc lõi hơn mình nhiều?


Có phải vì lão nhân thường cô đơn, vì thế khát vọng ái tình mãnh liệt hơn người khác?


Nhưng có thật nữ nhân này đã lừa dối được Lão Bá không?


Hay đó là cô ta chỉ tự lừa dối mình?


Bất luận thế nào, bây giờ Phượng Phượng đã tự do.


Và còn xinh đẹp nữa.


Cô ta cảm thấy mình tự do như ngôi sao, như ngọn gió, và toàn thân sung mãn sức thanh xuân cùng niềm hoan lạc.


Bây giờ, cô ta muốn cười bao nhiêu cũng được, muốn làm gì cũng được...


Nhưng cô ta cười hơi sớm một chút chăng?


Phượng Phượng bỗng dứt tiếng cười khi phát hiện thấy có một nhân ảnh.


* * * * *


Người đó như u linh từ âm ti hiện về, chỉ thấy thoáng qua rồi đứng bất động trong bóng tối.


Phượng Phượng cứng người lại, một lúc mới trấn tĩnh đưa mắt nhìn nhưng không thấy rõ diện mạo người đó, chỉ thấy đôi mắt ánh lên như mắt dã thú.


Cô ta chợt thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, khó nhọc cất tiếng hỏi :


- Ngươi... là ai?


Nhân ảnh vẫn đứng bất động, cũng không lên tiếng.


Phượng Phượng cố lấy hết can đảm, nói :


- Ta biết ngươi ở đây làm gì, và ngươi cũng nên biết ta mới phải!


Người được cắt giữ ở đây đương nhiên là thuộc hạ của Lục Hương Xuyên, thế nào hắn cũng tả lại dung mạo và hình dáng của cô ta cho thuộc hạ biết, thậm chí có thể vẽ cả chân dung cho chúng mang theo.


Lục Hương Xuyên là người hành sự chu đáo và thận trọng, mấy năm gần đây nổi tiếng khắp giang hồ.


Phượng Phượng cao giọng hỏi :


- Mau về báo với chủ nhân các ngươi...


Nhưng chưa dứt câu, cô ta chợt nghĩ rằng nếu đúng là thuộc hạ của Lục Hương Xuyên tất bây giờ đã xông vào rồi, sao còn đứng bí hiểm như thế?


Nghĩ thế, cô ta lại run lên.


Một cơn gió thổi tới làm Phượng Phượng lạnh run. Cô ta chợt nhận thấy y phục ướt sũng dính bết vào người, liền cố ý rủ áo làm hở cúc ngực để lộ ra đôi bầu vú trắng muốt.


Sao vẫn lấp lánh.


Phượng Phượng biết rằng ánh sao đủ soi rõ cặp nhũ hoa quyến rũ của mình. Đó là vũ khí hữu hiệu nhất để đối phó với nam nhân, mà cô ta tin chắc nhân vật bí ẩn kia là nam nhân mà thôi. Và nhất quyết hắn sẽ hàng phục.


Phượng Phượng là người biết phát huy hiệu lực vũ khí của mình đến mức tối đa.


Chỉ cần người kia không mù là trông thấy ngay, bởi Phượng Phượng đã chọn chuẩn xác góc độ.


Đối phương nhất định sẽ xiêu lòng, và lúc đó sẽ có biện pháp đối phó.


Người kia không mù, trái lại là một nam nhân mắt rất sáng.


Phượng Phượng bỗng rên rỉ rồi cúi xuống khép bớt ngực áo lại.


Cô ta không muốn để nam nhân được chiêm ngưỡng quá nhiều, vì biết đối phương đã nhìn đủ.


Bới cái gì cũng có mức độ của nó, bởi vì dù thức ăn ngon đến đâu thì ăn nhiều quá cũng phải ngán.


Phượng Phượng cúi xuống ôm bụng rên rỉ :


- Nhanh... đến dìu tôi... một chút... bụng tôi...


Người kia quả nhiên bước đến gần.


Phượng Phượng liếc nhìn đôi chân đối phương.


Hai bàn chân đi giày bố, thậm chí đã rách, nhưng bước đi rất trầm ổn.


Xem chừng công lao của cô ta không có tác dụng, vì nam nhân khi đã xiêu lòng thì không có bước chân ổn định như thế.


Nhưng người đi giày rách lại là chuyện khác, có thể hắn cho rằng nữ nhân xinh đẹp kia là một vị cô nương thân phận cao hơn mình mà không dám nói thì sao?


Khóe miệng cô ta thấp thoáng nụ cười giảo hoạt. Nhưng cô ta vẫn cúi người, tiếng rên rỉ càng to hơn, đáng thương hơn.


Đó cũng là vũ khí.


Tiếng rên rỉ rất dễ gợi lên dục vọng.


Phượng Phượng chẳng những không sợ mà còn biết cách lợi dụng dục vọng của nam nhân.


Quả thật bước chân người kia hình như có nhanh thêm một chút.


Phượng Phượng vươn tay :


- Nhanh lên... tôi chịu hết nổi rồi!


Câu đó thật dễ động tâm. Chính Phượng Phượng cũng động tâm vì câu nói của chính mình.


Nếu người kia là nam nhân đầy đủ mọi chức năng, tất đang xiêu hồn lạc phách.


Phượng Phượng tính toán rất chuẩn xác.


Ba bước...


Hai bước...


Bất thần Phượng Phượng phóng tới, tung liền hai cước, rồi lại ba cước liên hoàn.


Cô ta dốc tận lực tung ngũ cước liên hoàn lợi hại nhất. Bây giờ không cần biết đối phương là ai, cứ đá chết rồi hãy nói.


Phượng Phượng chưa từng tự tay giết người. Nghĩ đến việc người vừa sống sờ sờ bỗng nhiên bị mình đá chết, cô ta không khỏi thấy tim mình đập rộn lên.


Nhưng đúng lúc đó, Phượng Phượng cảm thấy cả hai chân đau nhói và đầu váng đi.


Tuy vậy cô ta cố tỉnh trí và nhận thấy hai chân mình bị đối phương cầm chặt, nhấc bổng lên như người ta xách một con gà vậy.


Phượng Phượng cố vùng vẫy nhưng càng đau hơn, cuối cùng cô ta chịu khuất phục, mất hết dũng khí và sự phản kháng.


Người kia không nói gì, xách cao Phượng Phượng lên nhìn tận mặt.


Vẻ mặt Phượng Phượng đầy thống khổ, đáng thương :


- Anh làm tôi đau quá, mau thả tôi ra.


Người kia không nói gì, lạnh lùng nhìn đối phương.


Mặt Phượng Phượng đẫm nước mắt.


Lại những tiếng kêu nức nở :


- Anh muốn làm gì tôi? Chẳng lẽ muốn... muốn...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Em có muốn tắm không?

Em có muốn tắm không?

Nhật Quân bật nhạc disco, chân nhún nhảy dù lòng trống rỗng. Anh đã ngủ với trên

01-07-2016
Xin hãy tha lỗi cho em

Xin hãy tha lỗi cho em

Mạnh nghe được hết câu chuyện giữa mẹ và Lan. Nghe những lời Lan nói, Mạnh cảm

23-06-2016
Xin lỗi tình yêu

Xin lỗi tình yêu

Yêu trong vô vọng cũng là một cách yêu, một tình yêu dành mãi cho một người dẫu biết

25-06-2016
Thuốc chữa đau buồn

Thuốc chữa đau buồn

Nhưng bất cứ nơi nào bà ghé vào, từ những căn nhà cao sang hay gác xép tồi tàn, bà

29-06-2016
Vết sẹo cuộc đời

Vết sẹo cuộc đời

Sẹo bên ngoài rách mấy rồi sẽ liền da thôi, nhưng sẹo trong lòng con người, tâm hồn

23-06-2016