- Chiếc chuông đã cũ, hơn nữa có cả vết nứt.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Gì nữa?
- Vị lang trung đó cách đây chừng ba mươi trượng.
Lão Bá ra lệnh :
- Ngươi ra gọi hắn vào đây!
- Dạ.
Lão Bá dặn thêm :
- Nếu hắn không nghe thì cứ giết đi!
Giọng ông ta nghe thản nhiên như sai thủ hạ đi làm một công việc thường nhật vậy!
Lục Hương Xuyên không hỏi gì thêm, cúi người chào rồi đi ra.
Hắn chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của Lão Bá.
Mạnh Tinh Hồn hết sức kinh dị không tin rằng một nhân vật lẫy lừng như Lão Bá có không ít người khen ngợi lại tàn bạo như vậy.
Giết một vị lang trung bình thường một cách vô duyên vô cớ đó là hành động của một kẻ mất hết lý trí.
Lão Bá hướng ánh mắt sang Mạnh Tinh Hồn như muốn xuyên suốt cả tâm can y rồi đột nhiên hỏi :
- Ngươi có ngạc nhiên rằng ta vì sao lại bảo hắn làm thế không?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu.
Trước mắt Lão Bá, tốt nhất đừng nên giấu ý nghĩ của mình.
Lão Bá giải thích :
- Từ tiếng chuông vừa rồi hắn đã nghe ra được rất nhiều điều khó tìm thấy ở một vị lang trung bình thường.
Mạnh Tinh Hồn tán thành :
- Tôi cũng nhận ra như vậy.
Lão Bá tiếp :
- Tuy vậy còn một số điều khác hắn chưa nhận biết.
Mạnh Tinh Hồn cười nói :
- Tôi còn chưa bằng được hắn. Chỉ nghe tiếng chuông mà khẳng định được từng đó là quá nhiều rồi.
Lão Bá chú mục nhìn Mạnh Tinh Hồn một lúc rồi chậm rãi nói :
- Tên lang trung này có võ công rất cao cường.
Mạnh Tinh Hồn buột miệng hỏi :
- Sao có thể thấy được?
- Căn cứ vào nhịp điệu của tiếng chuông. Một người võ công yếu nhược không thể giữ tiếng chuông nhịp nhàng như thế.
Mạnh Tinh Hồn góp lời :
- Mỗi người bán thuốc dạo bình thưởng, chẳng ai đến tận nơi hoang vắng này.
- Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất.
- Không phải ư?
- Cũng có thể do người ấy lạc đường, hoặc giả hắn thử đến nơi hoang vắng này tìm vận may.
Lão Bá ngừng một lúc rồi cười nói tiếp :
- Trên giang hồ đều biết rằng Tôn Ngọc Bá vốn rất thích kết giao bằng hữu.
Mạnh Tinh Hồn nhíu mày hỏi :
- Nhưng người bán thuốc kia chắc không phải vì thế mà đến đây?
- Tuyệt đối không! Bởi hắn rung chuông một cách chuyên tâm, hơn nữa trong tiếng chuông phảng phất có sát cơ.
Mạnh Tinh Hồn kinh ngạc hỏi :
- Có sát cơ ư?
Lão Bá gật đầu :
- Không sai! Một người nào khi định giết người, cho dù làm bất cứ việc gì đều lộ ra sát cơ. Trong tiếng chuông vừa rồi ta nghe ra có sát cơ.
Tiếng chuông bên ngoài tắt hẳn.
Mạnh Tinh Hồn cảm thấy tia mắt Lão Bá như lưỡi dao cắm vào tận tâm khảm mình, lo lắng nghĩ thầm :
- Chẳng lẽ ông ta đã nhận ra sát cơ trong người mình?
Nhưng không thể.
Bởi vì y chưa nghĩ đến việc giết Lão Bá, và trong lòng y chưa có sự phẫn nộ và thù hận.
Thông thường sát cơ thường sinh ra do sự phẫn nộ và thù hận, thế mà lúc này nội tâm của Mạnh Tinh Hồn lại rất bình tĩnh, bởi thế vẻ mặt cũng bình tĩnh.
Lão Bá chợt cười nói :
- Những cái đó bây giờ ngươi còn chưa nghe được đâu. Nhưng qua mấy năm nữa, chờ đến khi có nhiều người muốn giết ngươi, bất cứ lúc nào ngươi đều có thể bị giết, lúc ấy ngươi sẽ nghe ra thôi.
Ông nở một nụ cười chua chát rồi chậm rãi tiếp :
- Muốn nghe ra những cái đó không chỉ dùng tai mà còn vận dụng cả kinh nghiệm nữa. Chỉ có từ nỗi thống khổ và sự nguy hiểm đúc kết được kinh nghiệm quý báu.
Kinh nghiệm chẳng những làm người ta thông minh hơn, linh hoạt hơn mà còn giúp người ta sống lâu hơn.
Mạnh Tinh Hồn quan sát những nếp nhăn và dấu vết do chịu đựng những nỗi thống khổ để lại trên mặt Lão Bá, trong lòng chợt nảy sinh sự tôn kính.
- Tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ điều này.
Lão Bá cười dịu dàng nói :
- Xưa nay ta coi Lục Hương Xuyên như con đẻ của mình. Hy vọng sau này đối với ngươi cũng thế!
Mạnh Tinh Hồn bỗng cúi thấp đầu tưởng chừng không còn dám ngẩng lên nhìn vào mắt ông nữa.
Y chợt cảm thấy mình thật hèn hạ và ti tiện.
Lát sau Lục Hương Xuyên trở về, dắt theo một người bận y phục màu xám, lưng đeo hòm đựng thuốc, trong tay cầm một chiếc chuông nhỏ.
Mạnh Tinh Hồn bỗng thấy máu mình như đông lại.
Y không bao giờ ngờ được rằng vị lang trung bán thuốc này lại chính là Diệp Tường.
Diệp Tường trông rất bình tĩnh và trấn định, cả khi trông thấy Mạnh Tinh Hồn vẫn không để lộ chút biểu cảm nào trên mặt, ánh mắt không tránh đi mà cứ nhìn thẳng vào Mạnh Tinh Hồn với vẻ bàng quan rất đáng khâm phục, giống như chưa bao giờ trông thấy Mạnh Tinh Hồn vậy.
Trái lại, Mạnh Tinh Hồn phải khá lâu mới trấn tĩnh được.
Lần đầu tiên, y nhận thấy rõ ràng có nhiều điều mình không sao bằng được Diệp Tường.
Nhưng có một điều hết sức khó hiểu là Diệp Tường đến đây với mục đích gì?
Đương nhiên Lão Bá cũng không biết, vì thế mới cười nói :
- Ngươi đến thật đúng lúc. Chúng ta lúc này đang cần một lang trung.
Diệp Tường hỏi :
- Ở?đây có bệnh nhân ư?
Lão Bá trả lời :
- Không có bệnh nhân. Chỉ có người bị thương và người chết.
Diệp Tường nói :
- Người chết thì không ai chữa được.
- Còn người bị thương thì sao? Chắc rằng trong rương thuốc của ngươi có linh dược trị thương.
Diệp Tường lắc đầu đáp :
- Không có!
Lão Bá vẫn đều giọng hỏi :
- Vậy ngươi trị được những loại bệnh nào?
Diệp Tường đáp :
- Tôi không trị bệnh nào cả!
- Vậy chứ ngươi bán thứ thuốc gì?
- Tôi cũng không bán thuốc!
Mạnh Tinh Hồn vô cùng kinh ngạc, không biết Diệp Tường giở trò quỷ quái gì vậy?
Trái lại, giọng Lão Bá vẫn bình thản :
- Vậy trong rương của ngươi...
Diệp Tường ngắt lời :
- Chỉ có một bình rượu và một con dao...
Chương trước | Chương sau