- Ngươi hãy xuống đó thử xem!
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mạnh Tinh Hồn định nhảy xuống nhưng Lục Mãn Thiên chợt ngăn lại nói :
- Thôi không cần nữa. Tối nay đúng lúc hoàng hôn, ngươi sẽ ẩn trong hang này, nhưng phải mang theo binh khí của mình. Nhưng có thể cho ta biết ngươi định dùng binh khí gì không?
Mạnh Tinh Hồn đáp :
- Cái đó tùy hoàn cảnh.
Lục Mãn Thiên hỏi :
- Trước đây ngươi thường dùng loại binh khí nào để giết người?
- Rất nhiều thứ!
- Trường hợp này thì sao?
Mạnh Tinh Hồn đưa mắt bao quát hiện trường mới trả lời :
- Dùng ám khí.
Lục Mãn Thiên cố hỏi cặn kẽ :
- Loại ám khí nào.
- Ông không cần biết rõ. Chỉ yên tâm rằng đó là thứ ám khí chuẩn xác và rất hiệu nghiệm. Đối phương chỉ cần trúng phải là chết sau vài khắc.
Nét mặt Lục Mãn Thiên lộ vẻ hài lòng.
Lão gật đầu nói :
- Tốt lắm! Trong khi Lão Bá xem hoa, bao giờ cũng rất chăm chú. Hơn nữa đây là địa điểm quen thuộc, sẽ không ngờ có người ám toán mình ở ngay đây đâu!
Mạnh Tinh Hồn hỏi :
- Theo ông thì cơ hội thành công có lớn không?
- Ít nhất có bảy phần cầm chắc, nếu ngươi...
Mạnh Tinh Hồn ngắt lời :
- Bẩy phần cơ hội là quá đủ. Thông thường chỉ cần tin năm phần thành công là tôi đã có thể hạ thủ.
- Nghe nói rằng ngươi chưa bao giờ thất bại.
Mạnh Tinh Hồn cười đáp :
- Đương nhiên. Chỉ cần một lần thất bại thì tôi đã không còn sống trên đời này nữa.
Vấn đề không phải là có mấy phần cầm chắc thành công mà cần phải nắm chắc khả năng đó. Nếu biết nắm lấy cơ hội cho tốt thì chỉ cần một phần cơ hội thành công là đủ.
Lục Mãn Thiên gật gù một cách hài lòng :
- Xem ra ta đã không tìm nhầm người.
Mạnh Tinh Hồn tán thành :
- Ông không tìm sai.
Lục Mãn Thiên lại hỏi :
- Ngươi còn vấn đề gì nữa không?
- Còn vấn đề này. Tôi phải tới đây vào lúc nào để không bị ai phát hiện?
Lục Mãn Thiên như chờ câu hỏi đó cười nói :
- Hỏi rất hay!
Lão để khóm hoa vào chỗ cũ lấp lại như trước rồi mới trả lời :
- Ở đây ăn cơm chiều rất sớm. Cứ trước bữa ăn đều có hiệu lệnh là một hồi chuông. Ngay khi tiếng chuông đầu tiên phát ra, bất luận ngươi ở đâu cũng phải nhanh chóng đến đây ngay.
Mạnh Tinh Hồn hỏi :
- Ngay lập tức sao?
Lục Mãn Thiên khẳng định :
- Ngay lập tức! Không được chậm trễ phút nào. Ta chỉ đảm bảo trong thời gian ngắn ngủ đó không ai phát hiện được ngươi tới tiềm ẩn ở đây.
Giọng lão trở nên nghiêm khắc :
- Nếu phạm phải sai lầm nào, chẳng những hỏng mất đại sự mà chính ngươi không sao tránh được cái chết!
Tới đó hai người nhanh chóng rời khỏi hoa viên, trở về nơi nghỉ của mình.
* * * * *
Bây giờ thì mọi việc đã được quyết định, chỉ chờ hành động cuối cùng.
Thắng hay bại thì cũng không còn đường thoái lui nữa.
Sự phát triển của sự việc chẳng những nhanh hơn Mạnh Tinh Hồn dự định rất nhiều mà cũng thuận lợi hơn, bởi thế lẽ ra y hài lòng mới phải.
Nhưng không hiểu sao Mạnh Tinh Hồn lại cảm thấy bất an, thậm chí dự cảm rằng có điều gì đó không đúng, trái lẽ thường.
Nhưng y không sao giải thích được cái gì không đúng, chỗ nào khác thường.
Kế hoạch của Lục Mãn Thiên rất thích hợp và chu đáo. Hay vì sự dễ dàng đó đã khiến y lo lắng.
Cũng có thể kế hoạch này là do người khác sẵp xếp, việc mà trước đây y chỉ tự mình vạch ra và thực hiện, và nỗi lo xuất phát từ sự không tin vào người khác?
Quả thật không ai muốn đem số phận của mình giao vào tay kẻ khác.
Mạnh Tinh Hồn lại càng không muốn phó thác tính mạng mình cho Lục Mãn Thiên.
Nhưng chủ mưu của sự việc này chính là lão ta. Bởi thế lão ta không có lý do gì để bán rẻ Mạnh Tinh Hồn, và y không có lý do gì để nghi ngờ lão.
Mạnh Tinh Hồn chỉ biết xua đi nỗi lo lắng và yên tâm chờ đợi tới hoàng hôn.
Nhưng việc đó không phải dễ.
* * * * *
Chính ngọ.
Thông thường trong bữa ăn trưa, Lão Bá thích cùng một số thuộc hạ nhàn đàm những chuyện linh tinh.
Ngay cả việc ngồi tán ngẫu đối với Lão Bá cũng không phải là vô ích, vì ông cho rằng cả trong khi nói chuyện bâng quơ cũng có thể biết thêm một số điều và nảy sinh ra một số quyết định.
Những người cùng ăn với Lão Bá đương nhiên đều là bằng hữu được ông tin tưởng nhất, Mạnh Tinh Hồn được Lão Bá cho phép cùng ăn trưa với mình.
Bữa ăn của Lão Bá thường rất đơn giản, chỉ có một món thịt hoặc cá và vài bát canh rau, bởi ông cho rằng ăn nhiều thịt không có lợi đối với người nhiều tuổi.
Nhưng hôm nay thức ăn có phần ngoại lệ, thêm món gà rán và thịt hầm. Lão Bá cười nói với Mạnh Tinh Hồn :
- Tuổi trẻ nên ăn nhiều thịt cá. Hồi còn trẻ ta cũng rất thích ăn nhiều thịt, như vậy mới đủ chất giúp cơ thể mạnh mẽ hơn. Hồi đó chỉ cần hai ngày không ăn thịt, tưởng chừng như không làm được việc gì cả.
Mạnh Tinh Hồn ăn một cách tự nhiên những thứ gì mình thích không hề khách khí.
Lão Bá nhìn y với ánh mắt tươi cười, bất chợt hỏi một câu :
- Trước đây lúc còn ở thương thuyền, bọn đầu bếp phục vụ thế nào?
Mạnh Tinh Hồn đáp :
- Không tệ lắm!
Lão Bá nhận xét :
- Về các món rau xào, ta tin rằng người ở miền nam nấu ngon hơn người ở miền bắc, ngươi có nhận xét thế nào?
Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng Lão Bá đang điều tra mình liền trả lời ngay :
- Trên thuyền của chúng tôi có tới ba người đầu bếp, nhưng chỉ có một tên họ Ngô là người miền Nam. Hai người còn lại đều là người Quan Đông. Quả nhiên ai cũng thích món rau xào của tên họ Ngô làm.
Lão Bá lại hỏi :
- Còn trà thì sao?
- Cả món trà phương nam cũng đậm đà hơn.
Tuy vẻ mặt y không đổi sắc, nhưng trong lòng thầm nhủ :
- May thật! Suýt nữa thì mọi việc hỏng bét! Lão Bá quả nhiên lợi hại!
Mạnh Tinh Hồn khẳng định rằng chỉ trong sáng nay Lão Bá đã tìm hiểu tường tận về Tần Trung Đình.
Nếu không được Cao lão đại trao cho cuốn nhật ký của Tần Trung Đình để nghiên cứu kỹ tất vừa rồi chính y đã để lộ bản thân.
Lão Bá hỏi có vẻ như chỉ thuận miệng nói chuyện tầm phào, kỳ thực chỉ cần lỡ miệng nói sai một câu thì đừng mong sống để ăn nốt bữa cơm trưa.
Mạnh Tinh Hồn đã trả lời đúng.
Tuy vẫn điềm nhiên ăn hết bữa cơm nhưng y không cảm thấy ngon miệng nữa, thậm chí không biết mình đang ăn gì, chỉ cố sao đừng để Lão Bá thấy mình gắng gượng.
Lục Hương Xuyên ngồi bên cạnh Mạnh Tinh Hồn nói rất ít.
Mãi đến khi rời phòng ăn ra tới con đường nhỏ rải đá trong hoa viên, hắn mới cười hỏi :
- Lão Bá vừa bảo ta đưa ngươi đến khu vườn phía Tây du ngoạn và ngắm cảnh, ngươi có hiểu ý tứ gì không?
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu.
Gần đây mỗi lần không muốn làm cho sự việc rắc rối, nhất là từ chối trả lời việc gì, y thường lắc đầu mà không đáp. Đó là y học được cách không tỏ ra mình thông minh.
Lục Hương Xuyên nói :
Chương trước | Chương sau