Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 26 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 1 - Tổ chức sát thủ

↓↓

Từ trong tịnh thất có một lão nhân ôm lưng một thiếu nữ đi qua chiếc cầu nhỏ bắc ngang hồ thủy tạ, vẻ mặt đầy thỏa mãn, chắc rằng lão ta vừa được bạc.

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ở đổ trường cũng kịch liệt như đấu trường, không chỉ sát phạt tiền nong mà nhiều khi lấy đi cả tính mạng của con người.


Mạnh Tinh Hồn nhận ra lão nhân họ Tần, một tên trọc phú giàu có vào bậc nhất của Lạc Dương thành.


Niên kỷ lão ta đáng làm tổ phụ của thiếu nữ đi bên cạnh.


Bất chợt Mạnh Tinh Hồn có ý nghĩ :


- Người dám bỏ tiền ra mua tính mạng của Tôn Ngọc Bá không nhiều. Người đó là ai?


Mua một mạng người đương nhiên phải bỏ ra rất nhiều tiền. Muốn mua tính mạng Tôn Ngọc Bá lại càng phải gấp trăm lần người thường, người có đủ khả năng như vậy ở Lạc Dương này rất hãn hữu.


Những lần trước Mạnh Tinh Hồn hoàn toàn không chút băn khoăn gì tới vấn đề này, chẳng cần biết ai bỏ tiền thuê mình làm việc đó.


Nhưng đột nhiên bây giờ hắn lại nảy ra tính hiếu kỳ.


Lão họ Tần quàng lưng thiếu nữ qua khỏi cầu chợt dừng lại, vẻ mặt thỏa mãn trên mặt đột nhiên biến mất.


Có một người đi về phía lão.


Người này thân thể rất cao lớn, bận trường bào màu xanh nhạt, tóc đã hoa râm.


Mạnh Tinh Hồn không thấy rõ mặt của người đó, chỉ thấy vẻ mặt khác thường của lão nhân họ Tần.


Tuy chỉ là một tên trọc phú nhưng lão họ Tần có thế lực rất lớn, giao du bằng hữu cả với một số vị Chưởng môn nhân, nhưng thấy người kia, sắc mặt bỗng lộ vẻ cung kính tránh sang bên nhường đường, đồng thời cúi mình hành lễ rất kính cẩn.


Người kia chỉ gật đầu nói vài lời khách sáo rồi cứ thẳng người bước đi.


Mạnh Tinh Hồn cảm thấy kỳ quái muốn đến nhìn xem người đó là ai nhưng chợt nhớ rằng không thể.


Ở?đây hắn không được phép tiếp xúc với bất cứ ai, không có họ, không có tên và tuyệt đối không để người khác nhận ra mình.


Bởi vì Cao lão đại không muốn để người trên giang hồ biết rằng những người như Mạnh Tinh Hồn vẫn tồn tại.


Mạnh Tinh Hồn chua chát nghĩ thầm mình giết người để sống, tất cũng vì giết mà chết.


Đó là sinh nghề tử nghiệp.


Nếu muốn kéo dài cuộc sống của mình thêm đôi chút thì không được có tình cảm, không được có bằng hữu, nói chung không thể sinh hoạt theo ý mình.


Bởi vì tính mạng của hắn không tuỳ thuộc vào hắn.


* * * * *


Mạnh Tinh Hồn chậm rãi bước vào rừng.


Hắn không bằng cả gốc cây ngọn cỏ, bởi vì cây cối ít ra còn có cuộc sống riêng của nó, có thể vươn mình đứng thẳng toả ra cành lá thế nào tuỳ thích.


Hắn tức giận lay động một thân cây.


Đột nhiên từ trên cành cây một cánh tay người vươn xuống, chìa ra một chén rượu.


Và giọng nói khàn khàn :


- Chắc rằng ngươi đang có tâm sự gì. Hãy uống một chén nào!


Mạnh Tinh Hồn không ngẩng đầu lên, cầm lấy chén rượu.


Hắn không cần ngẩng lên cũng biết người trên cây là ai, căn cứ vào giọng nói khàn khàn quen thuộc, thậm chí hắn còn nhận ra cả bàn tay bưng chén rượu chìa cho mình.


Bàn tay rất lớn, chứng tỏ hắn cầm vật gì đều chắc. Đặc biệt khi cầm kiếm, không ai có thể đánh rơi kiếm trong tay hắn.


Thế nhưng bàn tay đó khá lâu không cầm kiếm nữa.


Chính do bản thân hắn làm rơi kiếm của mình.


Diệp Tường giết người... không bao giờ thất thủ...


Cao lão đại đã từng tin tưởng hắn. Chính Diệp Tường cũng đã tin vào bản thân mình.


Còn bây giờ thậm chí bình rượu cũng cầm không chặt. Trên cánh tay có mấy vết thương sâu hoắm, đó là vết tích trong vụ giết người lần cuối cùng bị thất bại.


Nạn nhân đó là Dương Ngọc Lân, chẳng phải nhân vật ghê gớm gì.


Tất cả những người bị Diệp Tường giết trước đây đều lợi hại hơn tên họ Dương rất nhiều.


Cao lão đại muốn Diệp Tường giết người này chẳng qua với mục đích củng cố lòng tin cho hắn, bởi vì hắn đã thất bại hai lần trước đó.


Thế mả cả lần này hắn cũng thất bại.


Một đao của Dương Ngọc Lân chỉ thiếu chút nữa đã chặt đứt lìa cánh tay hắn.


Từ đó về sau hắn không giết người nữa. Và cũng từ hôm đó ngày nào hắn cũng say khướt.


Mạnh Tinh Hồn uống hết chén rượu, bất giác nhíu mày.


Diệp Tường nói :


- Rượu đó không ngon. Ta biết ngươi không quen uống thứ rượu rẻ tiền như thế. Nhưng dù dở bao nhiêu còn hơn không có.


Hắn cười khùng khục nói thêm :


- Cao lão đại cho ta uống thứ rượu đó cũng đã ưu ái quá rồi. Thật tình đối với hạng người như ta bây giờ chỉ đáng uống nước tiểu.


Mạnh Tinh Hồn lặng thinh.


Hắn không biết phải nói gì.


Diệp Tường tụt xuống nhìn vào mắt Mạnh Tinh Hồn.


Mạnh Tinh Hồn thầm lắc đầu, không ngờ Diệp Tường thay đổi đến vậy.


Trước đây hắn rất anh tuấn và kiên nghị toát ra uy lực kinh nhân.


Thế mà bây giờ cơ thịt nhão đi, tay thõng thượt vô lực, ánh mắt lờ đờ, bụng bắt đầu phì ra, cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn như vịt đực.


Diệp Tường cầm cả bình rượu, ngửa cổ tu một hơi rồi nói :


- Bây giờ chúng ta chẳng mấy khi được gặp nhau. Ta không trách ngươi không còn mặn mà với ta như trước. Vậy cũng phải. Nếu không có ngươi thì ta chết bởi tay Dương Ngọc Lân rồi...


Lần đó Cao lão đại phái Diệp Tường đi giết Dương Ngọc Lân, vì không tin nên bảo Mạnh Tinh Hồn đi theo, nhờ thế mà cứu được Diệp Tường và hoàn thành nhiệm vụ.


Diệp Tường lại cười nói :


- Thật ra lần đó ta đã phát hiện thấy ngươi đi theo, bởi thế...


Mạnh Tinh Hồn ngắt lời :


- Lần đó lẽ ra ta không nên theo ngươi.


- Vì sao?


- Bởi vì việc đó chứng tỏ Cao lão đại không yên tâm về ngươi từ đó mà ngươi cũng mất đi sự tự tin. Nếu ta không đi, ngươi đã giết được Dương Ngọc Lân.


Diệp Tường cười thê lương nói :


- Ngươi nói sai rồi. Trước đó, khi đi giết Lôi lão tam, ta đã biết vĩnh viễn không bao giờ còn giết người được nữa.


Lần giết Lôi lão tam là lần đầu tiên hắn thất thủ. Mạnh Tinh Hồn nói :


- Lôi lão tam chỉ là một tên ác bá chuyên cho vay nặng lãi. Ngươi bình sinh rất ghét hạng người đó. Ta thấy lạ rằng vì sao lần đó ngươi không hạ thủ?


Diệp Tường cười khổ đáp :


- Ta cũng không hiểu vì sao nữa, chỉ tự nhiên thấy mình vô cùng chán ghét đến nỗi không muốn làm chuyện đó. Ngươi không bao giờ hiểu được cảm giác đó đâu.


Hai chữ chán ghét chẳng khác gì mũi kim chọc vào tim Mạnh Tinh Hồn.


Hồi lâu hắn mới thốt lên :


- Ta hiểu!


Diệp Tường trố mắt :


- Ngươi hiểu ư?


- Phải! Ta đã giết mười một người.


Diệp Tường trầm ngâm hồi lâu rồi chợt hỏi :


- Ngươi có biết ta đã giết bao nhiêu người không?


Mạnh Tinh Hồn không biết.


Trừ Cao lão đại ra, không ai biết điều đó, bởi vì hành động được tiến hành hết sức bí mật, không được phép tiết lộ cho bất cứ ai.


Diệp Tường nói :


- Ta đã giết đúng ba mươi người, không hơn không kém.


Hắn lại run run nâng bình rượu trong tay lên nhăn mặt uống một hơi, chậm rãi nói tiếp :


- Sau này ngươi sẽ giết nhiều người như ta, thậm chí còn nhiều hơn. Vì ngươi buộc phải làm như thế. Nếu không sẽ có kết cục giống như ta.


Mạnh Tinh Hồn vội lấy tay áo bưng miệng, bất chợt hắn cảm thấy buồn nôn.


Diệp Tường chính là tấm gương cho hắn, nhận ra bóng dáng của mình qua con người tàn tạ trước mặt hắn bây giờ.


Diệp Tường nói tiếp :


- Mỗi người đều có một số phận riêng. Hầu hết người ta chịu mặc cho số phận chi phối. Chỉ có rất ít người chống lại, muốn thay đổi số phận của mình. Ta chỉ hận mình không thuộc số đó.


Trong đôi mắt lờ đờ chợt lóe lên một tia sáng, nói thêm :


- Mặc dù ta đã có một cơ hội.


Mạnh Tinh Hồn vội hỏi :

Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Hổ và ngựa

Hổ và ngựa

Con ngựa có tính huênh hoang, khoác lác, ra khỏi nhà là nó nện bốn cái vó xuống đất,

24-06-2016
Ai là thiên thần?

Ai là thiên thần?

- Sắp rớt cái mỏ rồi kìa, cha nội! Mến nguýt dài. Dường như chẳng để tâm đến

29-06-2016
Tên con là Mạn Châu

Tên con là Mạn Châu

Vị bác sĩ trực tiếp đỡ đẻ cùng ê kíp hôm đó không ai kiềm được nước

25-06-2016
Mối tình 60 năm

Mối tình 60 năm

Nếu từng bao giờ bạn thấy một cô dâu 76 tuổi và chú rể 79 tuổi cư xử với nhau như

30-06-2016
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Mảnh ghép ngắn

Mảnh ghép ngắn

Khi ai đó hỏi tôi cuộc sống dài hay ngắn, tôi trả lời: Cực ngắn! Đừng thắc mắc

24-06-2016

Pair of Vintage Old School Fru