Ring ring
Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 52 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 1 - Tổ chức sát thủ

↓↓

Không hiểu sao trong lúc này hắn không giống một người đi săn mà lại giống một con thú bị săn đuổi.

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trước mặt hắn là một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, cố chống lại sự tàn phá của thời gian để giữ lại nét hương sắc.


Quả thật nữ nhân trông vẫn còn đẹp, thậm chí rất quyến rũ, mặc dù ở đuôi mắt nếu nhìn kỹ đã có vết nhăn.


Mạnh Tinh Hồn sực tỉnh nhổm người dậy, hỏi :


- Thư thư đến giục ư?


Nữ nhân cười đáp :


- Ta chưa bao giờ phải giục ngươi. Vì xưa nay ngươi chưa từng làm ta thất vọng!


Mạnh Tinh Hồn lúng túng nói :


- Nhưng lần này...


Nữ nhân ngắt lời :


- Lần này thì sao chứ?


Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm một lúc mới thốt lên được mấy tiếng :


- Lần này tôi không đi nữa, được không?


Nữ nhân nhìn chăm vào mắt hắn nói :


- Vì sao? Ngươi sợ Tôn Ngọc Bá ư?


Mạnh Tinh Hồn không đáp, bởi vì hắn không biết phải trả lời thế nào, chỉ tự hỏi: Có thật ta sợ không?


Rồi lập tức tự trả lời ngay :


- Không!


Mạnh Tinh Hồn không tự dối mình.


Một con người không sợ chết thì còn sợ gì nữa?


Chẳng qua hắn chán ghét, không còn hứng thú gì với việc giết người, chán ghét thấy cảnh thây rơi máu đổ, chán ghét cuộc sống chui rúc không được sống dưới ánh thái dương.


Cũng như kiếp sống của gái thanh lâu.


Hiện tại hắn chỉ có một con đường trước mặt để đi mà không có đường lui...


Rất lâu, hắn mới trả lời :


- Tôi không muốn đi!


Khuôn mặt nữ nhân đang tươi cười bỗng biến thành băng giá, dằn giọng :


- Không được! Ngươi buộc phải đi!


Hình như nữ nhân thấy thái độ mình quá nghiêm khắc nên hạ giọng :


- Ngươi cũng biết Thạch Quần hiện đang ở vùng Tây Bắc, còn Tiểu Hà vào kinh chưa về. Hơn nữa việc này ngươi mới làm được vì ngoài ngươi ra, không ai đủ sức đối phó với Tôn Ngọc Bá.


Mạnh Tinh Hồn hỏi :


- Còn Diệp Tường thì sao?


Nữ nhân buông giọng khinh bỉ :


- Diệp Tường! Hắn bây giờ chỉ còn bước đi dọn phân nữa mà thôi!


Mạnh Tinh Hồn thắc mắc :


- Nhưng trước đây hắn đã làm...


Nữ nhân ngắt lời :


- Đó chỉ là việc trước kia...


Thị bỗng thở dài, thêm :


- Ta đã cho hắn ba cơ hội. Không thể để hắn làm ta thất vọng thêm một lần nữa.


Mạnh Tinh Hồn lạnh lùng nghe, vẻ mặt không lộ chút biểu cảm nào, ngoại trừ đôi mắt bên phải giật giật, đó là biểu hiện của hắn mỗi khi thương tâm hoặc tức giận.


Trong số bốn người được Cao lão đại nuôi dưỡng từ bé là hắn, Thạch Quần, Tiểu Hà và Diệp Tường thì chính Diệp Tường là lãnh tụ của cả bọn họ, lớn tuổi nhất và cũng thông minh, kiên cường nhất.


Nữ nhân thở dài nói :


- Đừng tranh luận nữa. Ta đã mỏi mệt lắm rồi. Ta biết ngươi cũng mỏi mệt, nhưng cần phải sống...


Mạnh Tinh Hồn thầm nghĩ :


- Thế này mà gọi là sống ư? Cứ tiếp tục như thế đến bao giờ?


Nhưng ghìm ý nghĩ lại, khẽ nói :


- Nếu đại ca nhất định muốn thế thì tôi sẽ đi...


Nữ nhân chợt nắm chặt bàn tay Mạnh Tinh Hồn, cảm động nói :


- Ta biết ngươi không làm ta thất vọng mà!


Bàn tay dịu mềm, ấm áp làm cho Mạnh Tinh Hồn thấy lòng thư thái đôi chút.


Từ khi mới sáu tuổi, hắn thường được bàn tay đó vỗ về, âu yếm và săn sóc cho tới lúc trưởng thành.


Thị là bằng hữu của hắn, là người chị cả đồng thời còn là người mẹ hiền của hắn.


* * * * *


Cao lão đại hoàn toàn không phải đại ca mà là một đại thư, chính là người đang ở trước mặt Mạnh Tinh Hồn đây.


Cuộc sống của Mạnh Tinh Hồn có được chính từ chiếc bánh cứng và lạnh thị đem cho lúc hắn mới sáu tuổi, đói lả nằm bên đường chờ chết.


Đó là thời điểm chiến tranh khốc liệt, một chiếc bánh bao còn quý hơn mọi thứ vàng bạc. Nạn đói hoành hành, đi đâu cũng gặp người chết đói nằm la liệt bên đường.


Lúc đó việc một người chết đói không có gì kỳ quái, mà làm sao để sống được mới là chuyện phi thường.


Giữa lúc nạn đói tàn sát khắp nơi, một hài tử mới sáu tuổi không cha mẹ, không gia đình, không người thân thích, hoàn toàn chỉ có hai bàn tay trắng mà vẫn cứ sống, chẳng những đó là quái sự mà có thể coi là kỳ tích.


Kỳ tích ấy do Cao lão đại tạo nên.


Thị không chỉ làm nên một, mà tới bốn kỳ tích.


Nghĩa là bốn hài tử theo về với thị, được cứu sống và nuôi dưỡng, đứa nhỏ nhất mới năm tuổi, và chính Cao lão đại lúc đó cũng chỉ là một nữ hài tử mười ba tuổi, không cha mẹ, không gia đình, không người thân thích nhưng bốn hài tử được thị ra tay cứu vớt.


Để nuôi sống bốn hài tử và bản thân mình, thị đã phải làm tất cả mọi việc có thể và không thể.


Thị đã trộm, cướp, lừa đảo, thậm chí bán mình.


Khi chưa tới mười bốn tuổi, thị bị một tên đồ phu dùng hai cân thịt để đổi lấy trinh tiết.


Thị không bao giờ quên được bộ mặt nung ních thịt và cái miệng nồng nặc hơi rượu áp chặt vào bộ mặt co rúm vì sợ hãi của mình.


Mới mười lăm tuổi, thị tìm đến tên đồ phu đó, dùng thanh đao dài ba thước, đâm ngập vào cái miệng lần đầu tiên chạm vào đôi môi trinh trắng của mình.


Bây giờ Cao lão đại không còn làm những việc tồi tệ ngày xưa, không phải nhục nhã chắt bóp từng bát cơm miếng bánh để nuôi sống mình và bốn hài tử côi cút nữa.


Bây giờ thị đã có tiền, rất nhiều tiền và vàng bạc, có nhiều thương điếm trang viện, đầy tớ và đủ các loại bằng hữu.


Thị giàu có, và bốn tên đệ đệ ngày xưa không thiếu thốn bất cứ thứ gì.


Cao lão đại có một cửa hiệu khá đặc biệt, không những bán các loại hàng hóa bình thường mà còn bán cả mạng người.


Cũng như hàng hoá, nhân mạng của mỗi người khác nhau thì giá tiền cũng khác nhau, tuỳ theo khách hàng định mua mạng người nào.


Hiện tại, đó là nguồn thu nhập chính của Cao lão đại và bốn tên đệ đệ.


Thị không những nhiều tiền mà trở nên sang trọng và quyền thế.


Không ít cao thủ võ lâm muốn kết bằng hữu với Cao lão đại, không ít phú gia vì vài ngàn lạng bạc mà làm bất cứ điều gì thị muốn.


* * * * *


Cuối thu.


Rừng cây đang trụi lá.


Ánh dương vừa lên, cảnh vật đẹp như vẽ.


Trong phạm vi ba nghìn dặm quanh đây, không nơi nào có được vẻ mỹ lệ như ở đình viện này.


Đủ loại tao nhân mặc khách và lãng tử giang hồ từ mọi nơi đổ về đây thưởng ngoạn và tìm khoái lạc, như đàn ruồi ngửi thấy mùi huyết tanh mà bay tới.


Vì thế mới có tên là Khoái Hoạt Lâm.


Không những nơi đây phong cảnh đẹp mà còn có cao lâu mỹ tửu, đặc biệt là mỹ nhân, dù nằm mộng cũng không gặp được mỹ nhân vừa ý hơn.


Chỉ cần khách hào phóng chịu nới hầu bao lớn ra một chút thì chẳng những có thể mua được cả chục mỹ nữ mà còn mua được tính mạng bất cứ ai mình muốn.


Vì thế muốn tới đây phải có nhiều tiền.


Cả Mạnh Tinh Hồn tới đây cũng phải có tiền.


Không có ai ngoại lệ.


Bởi vì chủ nhân của đình viện có tên là Khoái Hoạt Lâm chính là Cao lão đại Cao Ký Bình.


Gần hai mươi năm lao khổ, bần hàn lưu lãng khắp nơi và làm đủ nghề sinh nhai đã dạy cho thị một điều: Thân thích cũng không bằng trong tay sẵn đồng tiền!


Trận thế thượng phong không có gì trọng yếu bằng tiền bạc.


Không có ai phản bác chân lý đó, vì chính Cao Ký Bình đã đúc rút được từ cuộc sống bần hàn và khổ nhục trước đây, nỗi thống khổ còn thiết thực hơn, đau đớn hơn những vết dao cứa vào da thịt.

Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Cây Nhung Nhớ

Cây Nhung Nhớ

Em gặp Anh vào một đêm khi Em đã chuếnh choáng hơi men. *** Người nóng hừng hực, Em

24-06-2016
Mùa nấm lại về

Mùa nấm lại về

Qua câu chuyện lần ấy, với tôi đó là bài học rất quý giá mà tôi mãi không bao giờ

23-06-2016
Tự chịu trách nhiệm

Tự chịu trách nhiệm

Đừng bị cái suy nghĩ là người phụ nữ nhất thiết phải cần một người đàn ông

23-06-2016
Rau sạch

Rau sạch

(khotruyenhay.gq) Vậy là cô ấy đang ngồi trước mặt chị. Sau hàng chục cuộc điện

29-06-2016
Bước hụt

Bước hụt

Ngày báo tin đậu đại học, nó vừa vui vừa lo, xa ba mẹ, gia đình, nó không dám chắc

23-06-2016
Tỉnh thức

Tỉnh thức

"Không! Anh không muốn em xuất hiện trước bạn bè công ty anh trong một cái vỏ cổ lỗ

30-06-2016